"Nguyên Vũ huynh, ngươi cũng có thể thấy được tiềm lực của Bình An Vương thị phi thường, ngươi cần gì phải không thấy rõ tình thế như vậy làm gì, cứ phải gây thù chuốc oán với hắn?" Rõ ràng Hướng Dương lão tổ hiểu rõ tâm tư của Nguyên Vũ lão tổ, lại thuyết phục ông ta: "Chẳng lẽ, ngươi cũng muốn khiến An Viễn Tiêu thị đi vào con đường suy tàn của Trường Ninh Hoàng Phủ thị sao?"
"Nguyên Vũ lão tổ, nói thế nào thì An Viễn Tiêu thị cũng là một thế gia có lịch sử lâu đời và danh tiếng tốt. Nếu không cần thiết thì Vương thị của ta cũng không muốn trở thành kẻ thù của An Viễn Tiêu thị." Vương Thủ Triết cũng đứng từ xa chắp tay nói:
"Trước đây các ngươi giúp Hoàng Phủ thị, đó cũng là xuất phát từ đạo nghĩa của thông gia, điều này có thể hiểu được. Nhưng Hoàng Phủ thị sẽ đi đến ngày hôm nay là bởi vì nhân tính tham lam, chỉ vì cái trước mắt và đi sai đường. Việc gì mà An Viễn Tiêu thị lại phải đi cùng một con đường đen như bọn họ chứ?"
Có thể nói lời của Vương Thủ Triết đã đâm trúng điểm mấu chốt, trái tim vướng mắc và do dự của Nguyên Vũ lão tổ lập tức dao động.
Ông ta hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ta và Hướng Dương huynh không thù không oán, quả thực không cần phân tranh sinh tử. Nếu đã vậy, ta và ngươi qua một bên uống trà nói chuyện đi."