Rất rõ ràng, năm xưa Vưng Ly Từ đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho nàng ta. Tiền mời Ly Từ ăn một bữa cơm đủ để mời người khác ăn mười bữa.
"Con bé cùng sư tôn vân du rèn luyện bên ngoài rồi, ta cũng nhiều năm rồi chưa gặp lại con bé. Lần Thiên Nhân thịnh yến lần này, nó cũng không thể trở về tham gia." Vương Thủ Triết bưng chung trà nhấp một ngụm, nhàn nhã cười nói, "Nếu Bích Liên phu nhân nhớ con bé, sau này đợi nàng rèn luyện trở về, ta sẽ bảo con bé tơi chỗ phu nhân chơi một khoảng thời gian."
Nghe vậy, Bích Liên phu nhân vừa ngồi xuống run tay, suýt chút đánh rơi chung trà vừa bưng trong tay.
Nàng ta tức giận trừng mắt với Vương Thủ Triết: "Quỷ mới nhớ nàng, nữ tử ưu tú như vậy, Vương thị các người vẫn nên tự nuôi đi...Nói đi, lần này tới tìm ta có chuyện gì? Nể ngươi tướng mạo anh vũ tuấn lãng như vậy, chỉ cần chuyện không quá khó, thiếp thân đều làm cho ngươi."
Vương Thủ Triết tới đây quả thực có chuyện, nghe vậy cũng không khách khí với nàng ta, lập tức mở miệng hỏi: "Phu nhân hiểu rõ Lũng Tả Chương thị không?"