Sau khi thoáng thí nghiệm uy năng của món bảo vật thất phẩm kia một phen, Lục Huyền lại trở về với thân phận linh thực sư của mình. Hắn tiến vào trong linh điền, xem xét tình trạng sinh trưởng của mỗi một gốc linh thực.
"Cuối cùng thì Thương Long Mộc thất phẩm cũng mọc rễ nảy mầm rồi." Hắn tiến vào khu linh điền trung tâm, xuyên qua một đạo cấm chế, đi tới mảnh linh điền đang gieo trồng Thương Long Mộc thất phẩm.
Vừa mới tiến vào, đã nghe được một tiếng Long ngâm mơ hồ truyền vào trong tai.
Xung quanh tràn ngập Long khí tinh thuần, toàn bộ những thứ này đều do Lục Huyền vận dụng Đà Long Châu phun ra ngoài, chỉ vì cung cấp cho Thương Long Mộc một hoàn cảnh sinh trưởng tốt nhất.
Ở trung tâm linh điền, có một cái mầm non màu xanh nhạt đang rung rung bên trong Long khí, hoàn toàn không có lấy một chút phong thái nào của linh thực thất phẩm trân quý hiếm thấy. Nhưng Lục Huyền lại phát hiện được một vài đặc điểm dị thường cảu nó, chỉ thấy ở chỗ sâu bên trong linh nhưỡng, có lượng lớn rễ cây với kích thước lớn nhỏ không đồng nhất đang mạnh mẽ lan tràn ra, không ngừng giương nanh múa vuốt, giống như một con cự Long đang âm thầm ẩn núp ở sâu trong lòng đất.