Mặc dù Thanh Giác Lôi Hủy có mười phần tin tưởng đối với bản thân cùng với cấm chế bên trong lãnh địa, nhưng nếu Lục Huyền thật sự có khả năng truyền lại mọi diễn biến của địch nhân thì đương nhiên là nó cực kỳ vui vẻ rồi.
"Không ngờ có một ngày ta lại vì đám yêu thú mà làm nội gian ẩn nấp trong nhóm tu sĩ…" Lục Huyền thực sự cảm thấy tình huống này quá mức hoang đường, không nhịn được cười nói.
Lục Huyền thoáng thử nghiệm đoạn sừng nhọn màu xanh biếc kia một chút, sau đó lập tức từ biệt Thanh Giác Lôi Hủy cùng với Lôi Hống Thú dị chủng rồi lặng yên không một tiếng động trở lại động phủ của mình.
"Không ngờ ta lại quyết định đi thăm dò bí cảnh vì một lý do vớ vẩn như thế." Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Với tính tình của hắn, hầu như bình thường đều ở trong động phủ thu hoạch quầng sáng, rất ít khi kết bạn cùng nhóm tu sĩ khác đi thăm dò bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên. Lần này lại chủ động liên thủ với đám người Diệp Huyền Ngân, chỉ vì muốn biết được động thái và diễn biến của bọn họ, sau đó báo cho Thanh Giác Lôi Hủy bên kia.