"Đồng đạo hữu, Lăng mỗ muốn tu luyện, lần sau nếu có cơ hội ta lại cùng đạo hữu đi tìm kiếm cơ duyên bảo vật." Lăng Cổ có chút không kiên nhẫn nói, trên dưới toàn thân đều toát lên hai chữ "đuổi khách".
"Được, vậy ta cũng không miễn cưỡng Lăng đạo hữu ngươi. Nhưng mà, với tính tình lo trước lo sau như ngươi, có khổ tu lâu hơn nữa cũng không có tiền đồ gì lớn đâu. Ngươi cứ ở trong động phủ tu luyện như vậy, có thể nhận được pháp bảo thượng đẳng hay không? Có thể tranh được thần thông hiếm thấy hay không? Có thể giành được đan dược phù lục thúc đẩy tu vi, gia tăng thực lực lên hay không?" Đồng Dĩnh tức giận nói.
Để đổi lại, trong ánh mắt Lăng Cổ nhìn về phía gã lại có thêm vài phần quái dị khó hiểu.
Chờ cho đến khi bóng dáng Đồng Dĩnh biến mất, trận pháp phòng hộ được mở ra, rốt cục trên mặt Lăng Cổ vừa trở về động phủ mới hiện ra một nụ cười.
"Khắp nơi đều là sơ hở, khẳng định là muốn hại bộ hóa thân này của ta." Lục Huyền nói như chém đinh chặt sắt.