Sau đó, toàn bộ phần thân của Khốn Linh Lung cấp tốc chuyển động, rất nhiều cành cây đều vội vàng khép kín lại, hoàn toàn giam cầm con yêu trùng ở bên trong, giống như bị nhốt trong tầng tầng lớp lớp cấm chế, không có lấy một chút hi vọng chạy thoát nào, chỉ có thể lẳng lặng nhìn thân thể của mình từ từ bị linh thực hấp thu.
Tiếp theo, Lục Huyền lại tiến vào một mảnh linh điền được ngăn cách bởi cấm chế, trong linh điền có đặt một bộ thi hài trùng trùng điệp điệp, uốn lượn vòng quanh của Đà Long, nếu hoàn toàn trải rộng ra, nó có thể đạt tới chiều dài hơn hai mươi trượng. Chỉ thấy ba quả cầu bạch ngọc đang bay lơ lửng xung quanh thi hài, ấu thú Đà Long bên trong liên tục hấp thu Long khí nhàn nhạt truyền đến từ cơ thể mẹ, chậm rãi đợi đến ngày thức tỉnh.
Trong linh điền, Hóa Long Thảo lục phẩm và Thương Long Mộc thất phẩm sinh trưởng cũng không tệ. Được Long khí và thi hài Hàn Ngọc Ly tẩm bổ, mặc dù Thương Long Mộc vẫn còn là một mầm non, nhưng khu vực bên dưới linh nhưỡng lại bị nó trực tiếp biến thành một vùng thiên địa hoàn toàn khác biệt. Chỉ thấy hàng loạt sợi rễ cây thô to lan tràn khắp chốn, kéo dài nhấp nhô, tựa như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông.
Sau khi Lục Huyền bồi dưỡng chúng nó, hắn cũng nhanh chóng rời khỏi khu vực linh điền trung tâm, tiếp tục quan sát những loại linh thực còn lại bên ngoài.
"Nguyên Dương Mộc đã trưởng thành rồi." Hắn nhìn một gốc linh mộc màu trắng tinh trong góc, nhẹ nhàng nói. Chỉ thấy gốc linh mộc này không ngừng tản ra từng luồng khí thể cực nóng, trên thân cây có linh văn thuần trắng luân chuyển, tản ra một luồng bạch quang có hình thái của hỏa diễm mơ hồ, chiếu rọi bốn phía, dường như có thể xua tan hết thảy mọi thứ âm hàn dơ bẩn trên thế gian.