Lúc này, thân thể Bạch Ngọc Kình Thiên Viên đã hạ xuống chỉ còn chừng ba thước (gần 1 mét), hoàn toàn không có uy thế khủng bố như vừa rồi, ngược lại còn mang tới cho người khác một loại cảm giác hoạt bát đáng yêu. Nếu không phải đã biết rõ tính tình của nó thì rất có thể người ta sẽ bị vẻ bề ngoài của nó che mờ mắt.
“Ôi! Ta rất nhớ ngươi đấy!” Bạch Ngọc Kình Thiên Viên lập tức bổ nhào vào lòng Lục Huyền, gắt gao ôm chặt lấy hai tay hắn.
“Là nhớ linh quả của ta mới đúng chứ?” Lục Huyền thầm châm chọc một tiếng.
“Ngươi đã là Kết Đan hậu kỳ rồi à? Không ngờ ngươi còn trưởng thành nhanh hơn cả ta!” Sau khi tỉnh táo lại, Bạch Ngọc Kình Thiên Viên lập tức phát hiện ra khí tức của Lục Huyền có chút không thích hợp.
Phải biết rằng, nó có tiềm lực phát triển thành linh thú thất phẩm, mà thời điểm lúc hai người tách nhau ra, thực lực vẫn còn chênh lệch rất rõ ràng, ai ngờ xa cách mấy chục năm, đến khi gặp lại, tu vi của Lục Huyền đã mạnh hơn nó một chút rồi?