"Xem ra vì canh giữ bên người bọn chúng, ngươi mới hình thành nên một luồng chấp niệm sâu sắc đến vậy. Hiện giờ, ta đã đến đây rồi, hãy giao chúng lại cho ta đi, ta sẽ nuôi chúng lớn lên."
Nghe được lời này của Lục Huyền, mặc dù của tinh phách Đà Long vẫn còn cảnh giác, nhưng lại không cuồng loạn, gần như muốn phát điên giống như trước nữa.
Lục Huyền dùng lôi võng khống chế nó, để cho Yêu Quỷ Đằng đi trước dẫn đường, đồng thời tiến vào một gian đại sảnh rộng lớn ở phía sau thạch điện.
Trong đại sảnh có một bộ thi hài Đà Long dài đến hai - ba mươi trượng cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người ta. Bộ thi hài đang cuộn mình thành một vòng này được bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh, cũng cực kỳ hùng vĩ đồ sộ, nhìn qua sẽ có cảm giác nó sinh động như thật.
Ở khu vực trung tâm có ba quả cầu màu trắng nhạt, mặt ngoài quả cầu có không ít ảo ảnh Đà Long lúc ẩn lúc hiện. Bên trong mỗi khối cầu này đều có một con Đà Long nho nhỏ, nhưng người ở bên ngoài đều không phát hiện được bất cứ khí tức gì của Tiểu Đà Long bên trong, phảng phất như chúng nó đều rơi vào giấc ngủ say cả rồi.