“Sư đệ học nghệ không tinh, đã khiến sư huynh chê cười rồi.” Quách Sơn ngượng ngùng cười nói.
“Sư huynh trợ giúp ta giải quyết vấn đề của Thanh Liên Kiếm Thảo, sư đệ xin ghi nhớ trong lòng.”
“Chuyện nhỏ thôi, đừng để ý.” Lục Huyền thuận miệng nói, bộ dáng thản nhiên như không, nhẹ nhàng như gió.
Nói thật là hiện giờ, hắn đã trải qua giai đoạn hễ linh thực gặp chút vấn đề nhỏ cũng phải sử dụng năng lực đặc biệt rồi. Vấn đề của gốc Thanh Liên Kiếm Thảo này quá rõ ràng, còn chưa tới mức phải dùng tới thủ đoạn áp đáy hòm kia.
Mà dáng vẻ thoải mái của hắn lại là phong phạm cao nhân chân chính ở trong mắt ba người bên cạnh.