Tân Uyển nhìn bóng lưng Lục Thánh đi xa, hơi nheo mắt lại, có chút buồn cười nói: "Ta còn chưa nói gì mà phản ứng của hắn đã như vậy. Điều đó nói lên cái gì? Điều đó chứng tỏ trong lòng hắn cực kỳ để ý những điểm mà ta vừa mới nói, hắn không có bản lĩnh gì mà lòng tự trọng lại mạnh muốn chết.”
“Nói dễ nghe một chút gọi là kiêu ngạo, nói khó nghe một chút chính là tự ti. Loại người này ta đã gặp quá nhiều, căn bản không thích hợp với ngươi. Ngươi xem kìa.”
Trên mặt Tân Uyển đột nhiên lộ ra vài phần hiểu rõ, đưa tay chỉ về phía trước. Trịnh Đan Đan nhìn theo hướng Tân Uyển chỉ, nàng nhìn thấy Lục Thánh đang đứng bên cạnh một nữ nhân xinh đẹp mặc một thân váy đỏ, hai người nói chuyện rất vui vẻ.
"Ta đại khái đoán được hắn đã làm thế nào để tiến vào được nơi này." Tân Uyển trêu chọc nói: "Ngươi biết nữ nhân kia là ai không?”
Trịnh Đan Đan mang vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.