Lục Thánh nhìn chằm chằm ảnh chụp gia đình trên màn hình điện thoại di động một lúc rồi tắt điện thoại di động, cả người bình tĩnh ngồi trên ghế.
“Là ta sai rồi.” Lục Thánh lẩm bẩm mở miệng nói.
Lúc này trong mắt hắn đã biến mất sự hoang mang cùng bàng hoàng, chỉ còn lại sự bình tĩnh cùng nghĩ lại.
“Không biết bắt đầu từ khi nào suy nghĩ của ta đã bắt đầu sinh ra sai lệch?”
Lục Thánh nhớ tới mình lúc ban đầu có tâm tư thuần khiết, ý nghĩ cũng thuần túy, chỉ một lòng một dạ muốn trở nên mạnh mẽ.