Trên đỉnh Tích Vân sơn, gió đêm lạnh lẽo, quãng trường tích tụ một tầng băng tuyết mỏng manh, nhiệt độ thấp đến âm mười mấy độ C.
Có một thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu, mặc một chiếc áo lông mỏng màu trắng sữa đứng ở bên vách núi, hướng lên bầu trời đêm phun ra khí trắng.
“Không sai biệt lắm.” Trương Giác xoa xoa bàn tay nhỏ bé có chút đông cứng của mình, thầm nói.
Nàng thân là Thánh Miêu của võ quán Siêu Việt, lộ tuyến tu hành võ đạo của nàng đã sớm bị Siêu Việt võ thánh quy hoạch tốt.
Mỗi buổi tối Trương Giác sẽ luyện tập bí thuật phun hơi nửa giờ, một ngày cũng không dám bỏ qua.