“Được rồi được rồi, trở về đi.” Bàng Hoài Ngọc nhìn bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, đèn đường cũng đã sáng lên, thần thái rã rời lắc đầu nói: "Lại là một ngày lãng phí vô ích rồi...”
Nàng thanh toán xong rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
"Ta ngồi liên tục một tuần đến mông cũng sắp ngồi bẹp luôn."
Bàng Hoài Ngọc đi ra khỏi cửa của quán cà phê, theo bản năng nhìn về phía cửa của tiểu khu.
Mọi thứ vẫn như thường lệ, nàng đi theo con phố dài từ một hướng khác.