Chỉ thấy Đông Tình Tuyết thần sắc khẽ động, tựa hồ đang chuẩn bị làm cái gì.
Rốt cục nàng hướng về phía bóng lưng Đông Thắng Y hô lên một cái danh xưng mà mười mấy năm qua nàng chưa từng gọi ra: "Nhị ca!”
Tiếng gọi này phảng phất như có ma lực thần kỳ nào đó xuyên thấu qua từng tầng bình chướng.
Đông Thắng Y vốn đang bước đi rất kiên định vững vàng thì thân hình hắn bất chợt run lên, quay đầu lại.
“Ngươi......”