Nghe thấy lời này, Dương Phi chìm vào trầm tư, sau đó lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“Thật sự đúng là như vậy, nhưng mà các ngươi như thế cũng to gan quá rồi.” Dương Phi vô cùng khiếp sợ, không thể không nói, đám gia hỏa này đúng là gan to bằng trời, người ta đều chạy đến tường rào, đám gia hỏa này thì ngược lại, trốn ở trong thành thị.
Gã đeo kính nói, “Cái này có gì mà lớn gan, đều là thao tác bình thường mà thôi, khi tận thế vừa bộc phát, đã có người tìm nơi tránh né trong thành thị, dù sao thì trong thành thị có nhiều vật tư như thế, hoàn toàn đủ tự cấp tự túc, dù sao so với mấy cái tường rào kia thì tốt hơn rất nhiều.”
“Đúng, đúng, mẹ nó, đúng là có lý.” Dương Phi gật đầu, không hề chú ý gã đeo mắt kính đang nở nụ cười.
Rất nhanh, xe Pickup đã chạy vào trong thành thị, kiến trúc xung quanh hoang vu và cũ nát.