Nữ sĩ đứng trước Ryan, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Mặt Ryan liền đỏ bừng, vừa rồi quả thật hắn đã liếc mắt đưa tình với một góa phụ, không nghĩ hành động của hắn lại bị nữ Thuật Sĩ bắt gặp:
- Được, nếu ngươi muốn vậy.
- Vậy chúng ta đi thôi!
Nữ sĩ không hề khách khí đưa tay kéo cổ áo của hắn, hắn không còn cách nào khác đành phải xin lỗi lãnh chúa:
- Xin thất lễ, xin phép cáo từ trước.
- Hahahahahahaha! Đi đi, các ngươi không cần phải ở cùng những lão già này!
Villard cười lớn, bọt bia trên râu bay tứ tung, sau đó hắn lạnh lùng nói với các cận thần bên cạnh:
- Ta nghe nói các nữ nhân nghị hôi Gloria sau bữa tiệc đều thích tìm một Liệp Ma Nhân... Làm sao hôm nay nữ nhân này lại đổi khẩu vị vậy ?
- Hahahahaha! Các nàng ấy có thể giỏi việc này! Dù sao Ryan chắc chắn tốt hơn những tên suốt ngày ngâm trong máu kia. Hắn là một tên anh tuấn tiêu sái!
Một số sĩ quan hét lên.
- Nói không chừng quan hệ của hai người này sẽ tốt thôi.
Mọi người không ngừng suy đoán .
Ryan và Teresa cùng nhau rời đi, lúc này cũng đã rất muộn, bầu trời đêm đầy sao, luồng khí lạnh như băng thổi vào phổi, Ryan không khỏi rùng mình, nửa tỉnh nửa mê. Hắn cúi đầu thở hổn hển:
- Vì cái gì mà lại kéo ta ra ngoài?
- Ta chán ghét ánh mắt của bọn hắn, đám đàn ông thối luôn dán mắt vào rất nhiều vị trí trên người ta... .
Nữ Thuật Sĩ giậm chân, đôi giày cao gót mỏng giẫm trên mặt đất bùn, để lại dấu vết:
- Nó thực sự khiến người ta cảm thấy… ghê tởm, đặc biệt là cái tên Ike, hắn cứ nhìn chằm chằm vào chân ta!
- Ta cũng không thể rời mắt khỏi đôi chân của ngươi. Những thứ đẹp đẽ luôn khiến người ta muốn thưởng thức, không phải sao?
Ryan phàn nàn. Xung quanh tối mịt một màu hắn chỉ có thể sử dụng linh lực của mình để cảm nhận vị trí của nữ Thuật Sĩ.
- …Ta biết ngươi thích tất chân . Ngươi còn nhớ bữa tiệc chúng ta gặp nhau lần thứ hai không?
- Nhớ... nhớ.
Trong lòng hắn có chút dự cảm không tốt.
- Lúc đó ta và mẫu thân ta đang ngồi cạnh nhau, sau đó giữa bữa tiệc, mẫu thân ta ra ngoài bàn chuyện với Harald…
- Ta sai rồi, ta sai rồi! Teresa thân mến, xin đừng nhắc đến chuyện này được không?!
Ryan lập tức xấu hổ, hắn không quan tâm liệu nữ Thuật Sĩ có nhìn thấy hay không, hắn nhanh chóng chắp tay cầu xin khoan dung.
- Hừ! Vậy thì ngươi biết mình nên làm gì rồi.
Khuôn mặt của nữ Thuật Sĩ cũng đỏ bừng, nhưng xung quanh tối tăm không ai có thể nhìn rõ đối phương, hai người chỉ mơ hồ đi về hướng đối phương.
- Vậy ta phải làm sao đây?
Ryan tỏ vẻ rất xấu hổ, lúc đó hắn vẫn còn là một thiếu niên. Mặc dù tuổi trí tuệ thực tế đã gần năm mươi tuổi, nhưng tuổi trí tuệ không đơn giản như việc cộng lại, lúc đó hắn chính là nhất thời hồ đồ đã làm điều dại dột ,bây giờ lại bị nữ nhân này nắm thóp.
- Nhân tiện, ta thấy phó đoàn trưởng của dong bing đoàn Huyết Phủ ưu lo trùng trùng tìm ngươi nói những gì mà, sau đó vẻ mặt trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Ryan lập tức chuyển chủ đề, nhưng hắn quả thực muốn biết chuyện gì đã xảy ra:
- Phó đoàn trưởng ruốc cuộc đã nói gì thế?
- Wilt hỏi ta có phải sẽ trải qua khổ chiến giống như trước đó không. Nếu vậy, hắn sẽ cân nhắc việc chấm dứt mối quan hệ giữa chúng ta.
Khuôn mặt của nữ sĩ trông không có vẻ nghiêm túc lắm.
- Vậy ngươi trả lời hắn như thế nào?
- Ryan nghĩ quả thực là như vậy, nhiệm vụ này thật sự quá nguy hiểm, không có dong binh đoàn đoàn trưởng nào lại muốn đảm nhận loại này nhiệm vụ có thể dẫn đến quân đoàn bị tiêu diệt.
- Ta đã nói với hắn là không, Belt đã ra khơi rồi, hẳn sẽ không gặp phải trận chiến như vậy nữa phải không?
- Nếu thật sự như ngươi nghĩ thì tốt quá…
Ryan cau mày, nữ sĩ nói không sai, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
- Ryan.
- Ừm
- Hãy là đồng đội của ta, được chứ?
- Emmm... Ngươi thực sự muốn có một người bạn đồng hành thay vì một kẻ chỉ biết chém giết à...?
- Ryan!!!
-------------------------------------
Đêm ở Calvin Haven không hề yên tĩnh.
Đại dương thậm chí còn nhiều sóng gió hơn.
Giữa Vương quốc Nord và Bắc Hoang chỉ có một eo biển ngắn, đại dương trong đó được gọi là Biển Hỗn Độn. Trong suốt hàng trăm năm chiến tranh giữa con người và những man tộc phương Bắc, vô số xác chết đã bị chôn vùi dưới Biển Hỗ Độn.
Vùng biển từ cửa ngõ phía tây của Vương quốc Nord được gọi là Biển Đen. Vùng biển này nổi tiếng là nơi bị các hạm đội Hắc Ám Tinh Tinh cướp bóc. Bất cứ khi nào một tàu cướp biển với cánh buồm đen và cờ đen xuất hiện trên mực nước biển, đó là cơn ác mộng của mọi tàu buôn.
Trong đêm tối, một chiếc tàu cao tốc đang lao nhanh trên đường thủy.
- Mau lên, nhanh lên! Đừng lo lắng về hải tặc và quái vật biển!
- Nhanh lên!.
Có một người đàn ông trung niên đứng ở mũi tàu đội một chiếc mũ cao, cổ áo được kéo cao, và giọng nói rất thấp và khàn.
- Chúng ta đã căng buồm hết tốc lực rồi thưa ngài!
Một thủy thủ bất mãn trả lời. Người chủ này dường như không muốn ngủ. Hắn liên tục đứng ở mũi tàu, không ngừng thúc giục họ tăng tốc.
Các thủy thủ cảm thấy như họ đã đủ! Nhiều người trong số họ làm việc hơn 16 giờ một ngày.
- Được rồi, im đi. Nhiệm vụ lần này kết thúc thì các ngươi sẽ không thiếu chỗ tốt!
Thuyền phó trên tàu hung hăng đẩy ra những thủy thủ đang muốn tranh luận:
- Sau chuyến đi này, mọi người sẽ có gà tây để ăn!
Các thủy thủ vội vàng giải tán.
Người đàn ông trung niên nhìn các thủy thủ quay trở lại vị trí của mình, thanh đại đao bên hông hắn ta chậm rãi tra vào vỏ.
Hắn nóng lòng muốn dâng hiến máu mà vinh quang cho chủ nhân mới của mình.
Nhưng phó thuyền trưởng dường như đã nhận ra điều gì đó và cố gắng hết sức để ngăn cản các thủy thủ khác tới gần kẻ này, điều này khiến hắn ta từ bỏ ý định giết hai thủy thủ.
Ah ~ Thật là một lực lượng mạnh mẽ.
Sau khi nói với chủ nhân đáng sợ của hắn về điểm yếu của các pháo đài phía bắc, hắn đã nhận được một phần thưởng hậu hĩnh, xiềng xích nhiều năm không đột phá được đã dễ dàng bị phá vỡ bởi sức mạnh của chủ nhân.
Mặc dù thân thể hắn biến hoá ngày càng lợi hại, làn da của hắn ngày càng đỏ hơn, trên đầu mọc ra những chiếc sừng sắc nhọn, vô số mạch máu màu xám bao phủ trên da và móng tay mọc điên cuồng khắp cơ thể hắn.
Thế nhưng hắn có vẻ rất hưởng thụ.
Những thứ mà hắn nhìn thấy đều có một màu đỏ nhàn nhạt, chính là màu của máu, Huyết Thần chưa bao giờ hỏi về nguồn gốc của máu, hắn chỉ yêu cầu các tín đồ của mình thưởng thức máu và giết chóc, tranh giành vị trí mạnh nhất.
Belt thề rằng hắn đã sẵn sàng.
- Vậy thì hãy cho lũ khốn vẫn đang đuổi theo ta biết mùi đi!
Đôi mắt hung dữ của Liệp Ma Đại Sư đã phát ra ánh sáng đỏ.
Hắn đã được liên hệ với một sự tồn tại đáng sợ.
Dịch: Nhung
Biên: Khangaca