Không khác gì mấy người bảo vệ động vật nhỏ kia
Cuộc “giao tiếp” giữa Cổ Thụ Hành Giả và Ryan cũng khá thoải mái, vì hắn chỉ sẵn sàng nói chuyện tử tế với Ryan sau khi Ryan treo hắn lên cây.
Lời không hợp ý thì chẳng nói thêm nhiều, Ryan nhận thấy đám Kỵ sĩ lang thang ở phía sau đội đã từ lúc nào đó lẻn vào giữa đội.
- Các tiến sinh? Các vị không phải nên ở phía sau để chú ý an toàn cho hậu phương à?
Người đi đầu chính là Ike, hắn đang cố gắng xem trộm hàng hóa ở phần giữa đoàn người có gì, nghe thấy lời Ryan nói, hắn mỉa mai.
- Kỵ Sĩ, chúng ta hiện đang ở chỗ nào chứ, còn chưa vào rừng nữa mà, ngươi xem chúng ta có phải…
- Xin hãy nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ của mình. Lần này ta sẽ không so đo với ngươi, hãy luôn giữ ít nhất ba người ở cuối đội ngũ.
Ryan tức giận nói.
Lời nói của Kỵ Sĩ Vương Quốc vẫn rất hiệu quả, một số Kỵ Sĩ lang thang nhìn lẫn nhau, tất cả đều gật đầu rồi quay trở lại cuối đội.
Rèm xe ngựa bên cạnh được vén lên.
- Nếu không có Ryan tiên sinh trấn áp, ta thật sự không dám đi chung với đám người này đâu.
- Oliver tiên sinh hẳn phải biết, thỉnh thoảng bọn họ sẽ làm một số việc khác.
Thương nhân và Kỵ Sĩ đều biết bọn họ đang nói về điều gì, hai người mỉm cười với nhau.
- Ta không ngại nhận thêm một vài bộ áo giáp và chiến mã.
Ryan dùng ám ngữ.
- Ta cũng không ngại giới thiệu cho Ryan tiên sinh thêm mấy người làm rơi đồ đâu, ta không lấy hoa hồng cũng được.
Oliver cũng trả lời lại bằng ám hiệu.
Có vẻ như đã đạt được sự ăn ý ngầm.
- Hừ! Giao dịch bẩn thiểu.
Giọng nói khinh thường yếu ớt của nữ Thuật Sĩ phát ra từ trong xe ngựa ở phía bên kia.
Nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể của nữ Thuật Sĩ đã khôi phục không ít, Ryan đã có thể cảm nhận được dao động ma lực mạnh mẽ trong cơ thể nàng.
Nghe thấy giọng nói của Teresa, Oliver lập tức im lặng trong trong vô thức, nhưng Ryan đã thay đổi chủ đề.
- Bên ngoài đang có tuyết, ngươi chú ý giữ ấm.
- Nếu bên ngoài quá lạnh, ngươi có thể vào trong xe ngựa nghỉ ngơi. Được rồi, ta phải minh tưởng.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ Thuật Sĩ lướt qua tấm màn.
- Phù, thật lạnh quá.
Một hán tử mặc áo choàng đen từ phía sau cưỡi ngựa tới.
- Cho dù ở bộ lạc trên núi bọn ta, rét tháng mười cũng sẽ không lạnh như vậy.
Đại hạn mặc áo choàng đen có thoa một lớp thuốc màu lên mặt, tóc ở thái dương được cạo sạch sẽ, tóc trên đỉnh đầu được buộc thành chùm, râu ria mét dài của hắn cũng như thế - được buộc lại thành chùm ở ngay trước ngực.
Hắn mặc một chiếc áo giáp da dày, sau đó là một chiếc áo khoác da hươu màu nâu, một số răng động vật được xâu thành vòng cổ treo lủng lẳng trước lồng ngực cường tráng của hắn, sau lưng đeo một thanh trường thương và một trường cung, đoản đao vắt bên thắt lưng, trông khá trẻ, nước da đen và dung mạo khá già dặn, những nếp nhăn ở khóe mắt nhíu lại vì nụ cười của chủ nhân.
- Ngươi chính là Kỵ Sĩ Bạch Lang “Đại Chùy” Ryan đúng không? Ta biết ngươi
- Ngươi là…
Đại hán mặc áo choàng đen biết đến mình thì cũng không lạ, Ryan ở vương quốc Nord được chủ động tuyên truyền, nên danh tiếng của hắn ở nơi này rất cao
- Ha ha.Ta là Rost, đến từ bộ lạc Thương Lang, là Oliver tiên sinh thuê ta tới làm hộ vệ cho hắn.
Đại hán mặc áo choàng đen rất phóng khoáng, hắn lấy ra bình nước bên hông, vừa mở nắp bình là mùi rượu nồng nặc bay ra ngoài.
- Đến uống một chút không huynh đệ?
- Không cần, cảm ơn, ta không uống rượu khi bụng rỗng.
- Vậy tiếc thật đấy.
Rost cầm bình nước nốc một ngụm rượu lớn.
- Đây chính là rượu ngon dùng để chúc phúc Shaman của bộ lạc chúng ta, được ủ từ mạch nha đấy!
- Bộ lạc? Shaman? Ngươi tới từ phía Bắc à?
Ryan nhìn cánh tay cường tráng, chiều cao mét chín của hắn. Nếu nói thân mét tám của Ryan nhìn thì cân xứng nhưng là thuộc loại rắn chắc, vật thì Rost chính là kiểu mãnh nam toàn thân cơ bắp cuồn cuộn.
Hình thể kiểu này ở Nord thì không ít, nhưng làn da dầu và tóc xoăn như vậy thì không nhiều.
- Đúng vậy, đã ở đây mấy trăm năm, ta là Man Tộc Nhân.
Rost tự nhiên xòe tay, sau đó lập tức bổ sung.
- Ta là Man Tộc Nhân bị xóa tên. Tộc trưởng Ruike thế hệ trước của bọn ta đã chiến đấu anh dũng trong Pháp Sa Chi Chiến, được Luwig bệ hạ phong làm Kỵ Sĩ đế quốc.
“Chả trách Man Tộc Nhân này dám nghênh ngang ra đường, hóa ra là được công nhận chính thức.” Ryan thầm nghĩ.
Man Tộc Nhân phương Bắc không phải lúc nào cũng tôn thờ Tà Thần Hỗn Độn, bọn họ cũng từng có những vị thần và tín ngưỡng của riêng mình.
Sau khi Hỗn Độn xuất hiện, Man Tộc phương Bắc quả thực là nhóm người đầu tiên quỳ dưới chân Tà Thần. Ngoài việc là nơi gần nhất với cánh cửa Hỗn Độn ra, môi trường trong hoang mạc phía Bắc quá khắc nghiệt cũng là một nguyên nhân quan trọng. Hoang mạc phía Bắc thực sự quá lạnh, nếu như Nord bên này ấm áp trong ba tháng của một năm, thì hoang mạc phía Bắc lại quanh năm lạnh giá, đất đai gần như không thể canh tác, cuộc sống luôn rất khó khăn.
Mặc dù đại đa số Man Tộc Nhân lựa chọn quy hàng Hỗn Độn, nhưng vẫn có một số Man Tộc Nhân không muốn đầu hàng Hỗn Độn nên đã chọn cách rời bỏ quê hương. Có không ít bộ lạc Man Tộc trong lãnh địa Nord, hầu hết trong số họ đều không muốn đến thành trấn để sống cùng người khác, vì vậy với sự cho phép của quốc vương, bọn họ thành lập khu quần cư của riêng mình và sống ở vùng núi hoặc hẻm núi hoang vắng, rất nhiều bộ lạc vẫn còn lưu giữ những tín ngưỡng nguyên thủy nhất, Ryan thậm chí đã từng nhìn thấy nghi thức hiến tế cho Dã Thú Chi Thần, phải biết rằng Dã Thú Chi Thần đã sụp đổ khi Hỗn Độn xuất hiện, nhưng những bộ lạc này vẫn kiên trì với tập tục này.
Tuy nhiên, điều này không thể nói chắc chắn được, bởi vì thần linh là những tồn tại rất mạnh mẽ, khó có thể chết hoàn toàn theo đúng nghĩa đen, một số vị thần sẽ để lại cho mình cách thức tái sinh, một số vị thần sẽ lựa chọn từ bỏ một phần sức mạnh của mình để bảo toàn bản thân và giả chết.
Ngay cả khi bản thân vị thần đã chết đi, miễn là một phần sức mạnh của hắn vẫn còn tồn tại trên thế giới thì mọi thứ vẫn sẽ quay lại.
- Hóa ra là thế... Mấy trăm năm nay các ngươi sống như thế nào?
Ryan nhìn phía xa dãy núi Hordalan phủ đầy sương mù, ngọn núi này không đặc biệt cao chót vót, nhưng địa thế dàn trải rất rộng, trong đó không biết có thứ gì đang đợi bọn họ nữa.
- Vẫn tốt mà. Dù cuộc sống ở đây khó khăn nhưng chúng ta có thể cùng tồn tại với Băng Tuyết nữ sĩ vĩ đại, vẫn còn có thể tiếp tục.
Rost dùng tay bắt một bông tuyết, đặt nó trên mặt mình, để nó tan chảy từ từ.
- Chính sức mạnh của nữ thần đã bảo vệ chúng ta khỏi sa đọa.
- Nhưng nữ thần của các ngươi cũng đã ngủ vĩnh viễn kể từ đó.
Ryan thì thầm, Băng Tuyết Nữ Thần rơi vào giấc ngủ ngàn thu. Ngoại trừ thỉnh thoảng nhận được một số lời tiên tri từ nữ thần trong mơ ra, Man Tộc Nhân thực sự không nhận được lợi ích gì, nhưng vẫn muốn cống hiến lượng lớn tín ngưỡng và vật tế.
Thật là mỉa mai phải không?
Nhưng nếu không có đức tin, con người sẽ không thể đoàn kết một cách hiệu quả, không có đức tin, con người sẽ không thể lấy hết dũng khí để chiến đấu chống lại Tà Thần Hỗn Độn và sự ăn mòn của hắc ám.
- Tín ngưỡng làm cho chúng ta mạnh mẽ.
Esters xuất hiện trên lưng ngựa bên cạnh mọi người. Bán Tinh Linh cưỡi một con ngựa cao, đội một chiếc mũ trùm đầu của áo choàng màu xanh nhạt và trường bào màu vàng nhạt, vẻ ngoài thanh lịch, giọng điệu êm dịu.
- Có tin tức từ Birger. Tối nay chúng ta có thể ở lại địa điểm đã đặt trước. Ở đó không có ai, nhưng…
- Nhưng gì? Đừng bảo là không có người mà có ma vật nha!
Oliver đang ngồi ở phía trước xe ngựa hét lên một cách khoa trương. Hộ vệ và dong binh đoàn nghe thế cười ầm lên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Esters.
Bọn họ cũng đang chờ đợi câu trả lời.
- Thôn trang đổ nát nơi những người thợ săn và thương nhân trú ngụ đã bị phá hủy. Tình hình rất nghiêm trọng. Ta nghĩ... Có lẽ nhiều người trong chúng ta phải ngủ ngoài trời vào ban đêm.
Khuôn mặt Bán Tinh Linh vẫn đang nở nụ cười.
- Vậy nên mọi người nhanh chóng di chuyển đến khu cắm trại càng sớm càng tốt để chúng ta sửa chữa tối đa một số phòng cho mọi người ở vào ban đêm!
- Tốt! Tăng tốc lên.
- Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!
- Tăng tốc lên.
Khi mặt trời để lại ánh sáng cuối cùng trên đỉnh núi, đoàn xe khổng lồ cuối cùng cũng đã đến khu cắm trại tối nay.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca