TRUYỆN FULL

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Chương 71: Chuyện Xấu Hổ

Một cuộc tấn công của Goblin kết thúc một cách dễ dàng. Các dong binh vui vẻ nói về trận chiến thú vị. Mọi người đang cẩn thận kiểm tra thi thể. Nhóm da xanh thích những thứ sáng bóng. Những thứ đó có thể không đáng tiền như hạt thủy tinh hoặc tảng đá, cũng có thể là tiền vàng hoặc thậm chí là đá quý.

- A, thật là một trận chiến thú vị. Không có ai chết cả. Ngay cả một số người bị thương cũng chỉ bị tê cóng. Chúng ta sẽ sớm bắt đầu một chuyến lên đường nữa thôi, nữ sĩ Trovik.

Những dong binh rất cao hứng, Wilt tìm thấy một số đồng bạc từ trong cơ thể của Goblin, hắn bất ngờ và ngay lập tức đến gặp nữ Thuật Sĩ và báo cáo tình huống.

- Rất tốt... gọi Ryan tới đây một chút

Trong tưởng tượng của Wilt, cho dù nữ sĩ Trovik không mỉm cười cũng sẽ không đến nỗi tức giận. Nhưng phó thủ lĩnh lại phát hiện sắc mặt nữ sĩ tái nhợt, khẩu khí cũng rất khó nghe. Vì vậy thưa dạ rồi trở ra ngoài.

“Nữ nhân này! Là chê chúng ta đánh chưa đủ sức à? Hay cho rằng cường độ của trận chiến này quá thấp?”

Trong lòng phó thủ lĩnh dâng lên một cảm giác phẫn nộ, hắn đè nén lửa giận trong lòng đi tìm Ryan đang xem phong cảnh.

- Có thể xuất phát phải không?

Ryan nhìn thấy Wilt đi tới, liền ngừng nói chuyện với Esters:

- Nói với Oliver rằng ta sẽ đến ngay.

- Không phải thưa Ryan tiên sinh, nữ sĩ Trovik bảo ngươi qua đó một chuyến.

Wilt nhún vai đáp.

- Ừm, được thôi.

Ryan chỉ có thể gật đầu:

- Có vẻ như cuộc trò chuyện của chúng ta sẽ bị hoãn lại, Esters.

Đi theo Wilt đi về phía đoàn xe, Ryan cảm thấy đôi ủng của mình đi trên bãi cỏ khô xốp rất thoải mái, trận chiến trước đó hắn không ra tay nên đương nhiên không chủ động phân chiến lợi phẩm nên đứng đó nhìn phong cảnh một hồi lâu.

- Biết nó là gì phải không?

Đôi ủng da của Wilt dẫm xuống mặt đất phát ra tiếng động, phó thủ lĩnh lắc đầu:

- Không biết thưa Ryan tiên sinh, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.

- Mời nói.

Phó thủ lĩnh cười khổ:

- Huyết Phủ chúng ta luôn thể hiện sự chân thành cao nhất và thái độ tốt nhất. Chúng ta đã cố gắng hết sức trong mọi việc, và dong binh đoàn của chúng ta đã giảm gần nửa quân số, thế nhưng... nữ sĩ Trovik dường như không biết điều đó.

- Bởi vì quan điểm của dòng binh đoàn các ngươi có thể không thích hợp cho những Thi Pháp Giả và cũng có thể không phù hợp các quy tắc dành cho Kỵ Sĩ của chúng ta … Ta đã cố gắng tìm cách hòa hợp mà cả ta và nàng đều có thể thích ứng. Có vẻ như nó có hiệu quả không tệ phải không?

Ryan vác chiếc chiến chùy lên vai và dùng một tay còn lại vỗ nhẹ lên bả vai Wilt:

- Ngươi luôn có thể tìm cách hòa hợp. Nếu bây giờ không có cách nào thì nhắm mắt làm ngơ có thể là một cách.

- Ryan tiên sinh nói dễ dàng, ta đã bị mắc kẹt ở Tinh Anh trung cấp hai năm rồi, cột mốc ba mươi lăm tuổi cách ta không xa, hy vọng một ngày nào đó ta có thể lần nữa đột phá.

Wilt dừng lại trước mặt xe ngựa:

- Ta không đi qua đó, mời

Khi Ryan nhìn thấy Teresa trong đám đông, hắn thấy nữ Thuật Sĩ với sắc mặt tái nhợt ngồi trên một rương hàng hóa, nhìn thấy Ryan đi tới, nàng vô thức muốn đứng dậy, nhưng lông mi thanh tú lập tức nhíu lại, mặt trông rất khó coi:

- Ryan, không tốt, ta~

- Ngươi bị thương sao?

Ryan tò mò hỏi:

- Goblin có thể làm thương tổn ngươi sao?

- Không phải, tình huống không ổn, Ryan, cái kia của ta... đột nhiên tới rồi.

Nữ Thuật Sĩ đưa tay che bụng dưới, thanh âm tràn đầy thống khổ:

- Đáng chết, tại sao lại là vào thời điểm này?

“Cái gì tới?” Ryan suy nghĩ một lát thì sắc mặt bỗng thay đổi:

- Không phải chứ!

- Ngô ngô ngô!

Teresa rõ ràng đang cố gắng hết sức chịu đựng cơn đau:

- Có lẽ... là do sự nhầm lẫn trong chế độ ăn uống và ma lực trong khoảng thời gian này…

- Để ta ôm ngươi đi!

Sắc mặt Ryan cũng khó nhìn, nữ Thuật Sĩ và hắn là hai người có thực lực cao nhất ở đây, một khi số lượng giảm xuống thì hậu quả sẽ rất khó lường

Lần này Teresa cũng không cự tuyệt, nàng ngoan ngoãn để nam nhân luồn tay xuống nách và đầu gối chân nàng, để hắn đưa mình vào xe ngựa, nàng dựa vào toa xe để thở, cả người không thoải mái:

- Ngồi với ta một lúc được chứ?

Xe ngựa khởi động, thương đội tiếp tục khởi hành, Ryan thấy vậy cũng dựa vào đầu vào toa xe bên kia, nam nhân thu hồi nụ cười luôn nở trên môi trước đó:

- Ngươi có thường xuyên bị như vậy không?

- Chúng thường xuyên bị điều này ở Gloria… bởi vì sau khi ma lực đi vào cơ thể chúng ta, nó sẽ… thay đổi chu kỳ của cơ thể chúng ta. Nếu không điều dưỡng bản thân tốt thì chuyện đó sẽ dễ dàng xảy ra.

Teresa ôm bụng, đau đớn nằm nửa người xuống:

- Không sao. Thường thì nó sẽ kéo dài một ngày, chỉ là...

- Chỉ là?

- Chỉ là quần của ta bị bẩn, có lẽ ta không thể tự mình thay được.

Nữ Thuật Sĩ nhìn Ryan cầu cứu:

- Ngươi…

- Ta sẽ tìm một nữ dong binh đến giúp ngươi .

Ryan xấu hổ đứng dậy rời khỏi xe ngựa, Teresa nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt nàng lóe lên, cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Ryan bước ra khỏi xe ngựa, lớn tiếng nói:

- Trong thương đội có nữ nhân không? Chỉ cần là nữ nhân là được!

Một đám người trong thương đội đều kinh hãi và mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán.

- Không ngờ Ryan tiên sinh, Kỵ Sĩ nổi tiếng của vương quốc lại là người như vậy. Giữa thanh thiên bạch nhật, hắn lại muốn...

- Hơn nữa hắn ta còn dự định trực tiếp ở trong xe...

- Không chỉ trên xe, còn có xe đang di chuyển. Đó không phải là điều hắn thích sao?

- Hơn nữa chỉ cần là nữ, Ryan tiên sinh có khẩu vị nặng như vậy sao!

Trên trasb Ryan đầy hắc tuyến, hắn liền nói bổ sung:

- Ở đây có bệnh nhân cần được chăm sóc.

Lúc này đám người mới ngừng nghị luận.

Khoảng mười phút sau.

Ryan dẫn một nữ nhân đến xe ngựa nơi nữ Thuật Sĩ đang ngồi:

- Teresa? Cả đội chỉ có nữ nhân này, liền để nàng chiếu cố cho ngươi .

Một nữ nhân yểu điệu với mái tóc vàng kim hơi câu nệ bước vào, nàng mặc một bộ quần áo dong binh rất đơn giản, áo giáp da màu nâu và quần áo vải lanh màu vàng, điều khiến nữ Thuật Sĩ thở phào nhẹ nhõm chính là thân hình của nữ dong binh này khá gọn gàng, sạch sẽ.

Nhưng sau khi ngẩng đầu lên, Teresa lại cảm thấy thất vọng, khuôn mặt đầy sẹo mụn, đôi mắt nhỏ và sống mũi cao khiến các đường nét trên khuôn mặt trông không hài hòa, dung mạo của nàng chỉ có thể coi là trung bình.

- Nàng là?

Teresa hỏi ngẫu nhiên.

- Nàng là dong binh của trong dong binh đoàn Huyết Phủ. Nàng tên là Emilia. Cũng là nữ nhân duy nhất trong đoàn lữ hành của chúng ta. Hãy để nàng chăm sóc ngươi trong khoảng thời gian này.

Ryan gật đầu và chuẩn bị rời khỏi xe ngựa.

- Chờ một chút!

Teresa gọi hắn lại:

- Sao ta có cảm giác như chưa từng gặp nàng vậy? Nàng thực sự là dong binh của Huyết Phủ ?

- Thật sự, nàng thường phụ trách nấu cơm và giặt giũ, lại còn làm tốt công việc chăm sóc chữa bệnh. Nàng còn có thể sử dụng kiếm. Theo Wilt, trình độ của nàng khá tốt. Dù sao thì ngươi cũng thay quần áo trước đi. Nếu ngươi có vấn đề gì thì chúng ta sẽ bàn lại sau.

Ryan nói bổ sung.

Dịch: Mthu

Biên: Khangaca