Bên kia chiến trường.
Ryan đã đầy máu, chiến chùy của hắn quét qua, vài Liệt Giác Thú bị đập thành bánh nhân thịt, sau khi đẩy lùi một con Ngưu Đầu Quái một lần nữa, Kỵ sĩ Vương quốc cuối cùng cũng tìm thấy một chút không gian để thở. Hắn nhìn lại doanh trại đầy khói thuốc, con đường bí mật đã bị bịt.
Hắn không trách dong binh gác đêm không kịp phát hiện, bởi vì Ryan biết dấu vết của Dã Thú Nhân trong rừng gần như không thể đoán trước, những súc sinh này biết cách giấu những dấu vết của quái thú phức tạp và khó khăn nhất trong rừng, những con đường ngõ cụt và chướng ngại vật của con người đều có thể là con đường mà Dã Thú Nhân có thể vượt qua.
- Còn ai nữa ~
Ryan biết bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ, hắn giơ chiếc chiến chùy của mình lên và đập vào đầu một con Ngưu Đầu Quái khác đang lao ra khiến nó xoay hai vòng, sau đó duỗi tay trái ra, lưỡi dao linh năng trên cổ tay xuyên qua cằm của con Liệt Giác Thú đang lén tấn công bên cạnh, xuyên thẳng qua toàn bộ đầu, Bạch Lang Kỵ Sĩ vặn cổ tay, và toàn bộ đầu của Liệt Giác Thú bay ra ngoài.
Vóc dáng và gen phi thường đã mang lại cho Ryan một cơ thể cường tráng và làn da cứng cáp, giúp hắn tiếp tục chiến đấu.
Đây đã là làn sóng Dã Thú Nhân thứ tư mà hắn chiến đấu.
Dã Thú Nhân cũng bị sự dũng cảm của con người này làm cho kinh ngạc, những Dã Thú Nhân còn lại nhìn những xác chết chất cao và dần dần trở nên sợ hãi, bản năng sinh học mách bảo rằng con người trước mặt chúng rất mạnh mẽ và đáng sợ.
Khi đám Dã Thú Nhân do dự, Ryan cũng do dự.
Tình hình trong trại đã trở nên xấu đi đến cùng cực, hắn có thể nhìn thấy Rost bị thương đang dùng giáo chiến đấu với một Liệt Giác Thú, trên cơ thể hắn đã có vài vết bẩn, Esters không ngừng giương cung và bắn tên, mái tóc vàng kim vốn mềm dẻo dưới sự chăm sóc giờ đây đã ướt đẫm mồ hôi, Wilt tiếp tục dùng hai tay cầm kiếm lớn đẩy lùi kẻ địch, nhưng thân hình của hắn đã có dấu hiệu mất sức, dong binh và hộ vệ tiếp tục ngã xuống, sau đó xác của họ trở thành bữa ăn cho các Dã Thú Nhân ngay tại chỗ.
Đoàn lữ hành đã giảm đi hơn một nửa, trên mặt mọi người đều có biểu cảm gần như tuyệt vọng, họ không chú ý rằng số lượng Dã Thú Nhân thực sự đã giảm đi, hơn một nửa số Ngưu Đầu Quái xông tới phía trước đã bị giết hoặc bị thương, và thi thể Liệt Giác Thú và Chiến Khuyển Hỗn Độn nằm rải rác khắp doanh trại.
Nhưng số lượng của chúng vẫn cao hơn nhiều so với con người, nếu cứ tiếp tục như vậy... Ryan theo bản năng đưa tay ra sau lưng, nắm lấy chuôi kiếm.
Chuôi kiếm với ký hiệu hình đầu lâu màu bạc sáng lên ánh sáng bạc chói mắt, từ sâu trong linh hồn tất cả Dã Thú Nhân đều cảm nhận được mối nguy hiểm tột cùng, chúng điên cuồng rút lui theo bản năng, xé xác những Dã Thú Nhân khác làm đôi để trốn thoát.
- Nếu vậy, bây giờ đã phải dùng rồi nhỉ?
Nhưng Ryan nhanh chóng từ bỏ việc rút kiếm.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được nguồn năng lượng ma pháp mạnh mẽ đang hội tụ trong cuối trận địa.
Nữ thuật sĩ xuất thủ.
Sau một thời gian dài chuẩn bị, nữ thuật sĩ cuối cùng cũng thu thập đủ pháp lực, khác với năng lượng ma pháp hệ Băng trước đó, lần này quanh người Teresa xuất hiện sắc kim hồng chói mắt.
-Tâm linh điên cuồng gào thét!
Núi rừng rung chuyển.
Đây là pháp thuật mạnh nhất mà nghị viên Gloria nắm giữ, ma pháp Thất Hoàn hệ tâm linh, “tâm linh điên cuồng gào thét”.
Một loại cảm giác sợ hãi truyền đến từ sâu trong linh hồn như những mũi kim đâm vào thần kinh tất cả những người sống sót.
Mấy vòng hồ quang bao quanh thân hình hoàn mỹ của Teresa, sau đó đảo qua toàn bộ rừng rậm ra mọi hướng với chuyển động dựa vào động tác của nữ thuật sĩ. Gợn sóng sắc kim hồng đảo qua rừng cây và mặt đất, tất cả ngọn đuốc đều bị dập tắt ngay lập tức. Núi kêu biển gầm, tất cả Dã Thú Nhân xông vào doanh địa đều ôm đầu thống khổ ngồi xuống, sắc kim hồng trong thức hải thiêu đốt linh hồn bọn chúng, rất nhiều Sừng Thú còn đau đớn đến đánh rơi vũ khí xuống đất, những Liệt Giác thú yếu hơn và chiến khuyển thậm chí mất đi sức chống cự, bọn chúng nổ tung như khí cầu, nổ tung huyết hoa.
Tất cả mọi người trong thương đội cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, các dong binh thực lực nhỏ yếu ôm đầu kêu rên không thôi, chỉ có những kẻ cấp Tinh Anh mới có thể chịu được xung kích tinh thần mãnh liệt, miễn cưỡng hành động. Nhân cơ hội này, Rost, Ike và những người khác đánh giết những Dã Thú Nhân đã mất đi sức đề khác trong doanh địa.
-Mau! Ma pháp của ta không thể duy trì được lâu!
Sắc mặt Teresa tái nhợt, vội nói với Ryan, sau đó thúc giục đám dong binh và hộ vệ:
-Nhanh, hành động nhanh lên!
“Gào!”
Nữ thuẩ sĩ vừa dứt lời, một tiếng gầm rú từ sâu trong rừng truyền đến, trong bóng tối, một chiến kỳ với cả mặt đầy máu phi ra từ rừng rậm, chiến kỳ này hoàn toàn được chế thành từ da người, trên đỉnh chiến kỳ treo một đầu người.
Tiếng gầm này tựa hồ có thể xuyên thấu lòng người, đám người thương đội vốn định truy kích nhưng cảm nhận được sợ hãi, một loại cảm giác băng hàn xuyên vào tận xương tủy, bọn hắn không khỏi chậm bước lại, e ngại không dám tiến, như thể có một sự tồn tại đáng sợ trong rừng sâu.
-Hả?
Esters tập trung nhìn vào, âm thanh run rẩy:
-Kia là?
-Đó là cái gì?
Rost ôm lấy xương sườn, xung quanh tối đen như mực không nhìn rõ thứ gì.
Đó là đầu của Druid “người trồng cây” đã chết, da của hắn bị làm thành lá cờ, đầu hắn thành chiến lợi phẩm!
Mắt của bán Tinh Linh có thể nhìn được trong bóng tối, nhưng hắn hiện tại thực sự không muốn có năng lực này.
Cảnh tượng đáng sợ kia khiến cơ thể vốn đã kiệt sức của hắn mất đi tinh thần chiến đấu truy đuổi.
Sau khi nghe được tiếng rống, tất cả Dã Thú Nhân đang choáng váng chưa chết trở nên chấn động, bọn chúng nhao nhao ném vũ khí trốn về rừng rậm, âm thanh đi xa dần. Lúc âm thanh biến mất ở khoảng cách xa, Ryan cảm nhận được một ánh mắt cực kỳ ô uế và hỗn độn khẽ quét qua người hắn, sau đó biến mất không dấu vết.
-Đó là cái gì? Hỗn độn đại ma sao? Nếu vậy thì tất cả chúng ta không thể may mắn sống sót rồi.
Ryan có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ kia tràn đầy cuồng bạo, thèm khát và ô uế, vật kia có lẽ là thứ to lớn bẩn thỉu mà Yurik nói tới.
Kẻ địch là một chiến đội Dã Thú Nhân thờ phụng Huyến Thần, cái này vẫn trong phạm vi chịu đựng của Ryan, tín đồ Huyết Thần không thích hoạt động theo nhóm, Ryan cũng từ bỏ việc truy kích, chơi trốn tìm cùng Dã Thú Nhân trong rừng rậm chẳng khác nào tự tìm đường chết, nhìn thấy đám Dã Thú Nhân rút lui, Ryan cũng về doanh địa.
Một mùi máu tanh hôi thối xộc vào mũi hắn.
Đúng, bọn Dã Thú Nhân đã rút lui.
Trong doanh địa không có vui mừng thắng lợi, cũng không có rượu ngon ca hát.
Chỉ có vô số thi thể trên mặt đất và doanh địa hỗn độn, Ryan khó khăn lê bước trong biển máu thi thể, hắn nhìn thấy một dong binh trên mặt đất, thân thể tên dong binh có mấy miệng vết thương chí mạng, hơn nữa còn bị gặm ăn, nhưng Ryan vẫn nhìn ra hắn.
Hắn là Simon, lúc trước đã xãy ra xung đột với Ryan ở bến tàu, ánh mắt tên dong binh mơ màng đã nói lên tất cả.
-Hu hu hu! Simon! Simon! Ngươi tỉnh lại đi, tỉnh lại đi! Ta là Banda đây! Mau dậy đi, chúng ta không thể ở đây lâu được, ngươi mau dậy đi!
Một thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện nhào vào thi thể gào khóc.
-Banda? Đứng lên đi, hắn chết rồi.
Ryan đứng sau lưng Banda nói.
Tiểu dong binh không để ý tới hắn, chỉ không ngừng gào khóc.
Dong binh đoàn Huyết Phủ tổn thất nặng nề trong trận chiến này, dong binh đoàn này hiện tại có thể đứng lên chỉ còn có mười mấy người.
Ryan không quản hắn nữa, vì chỗ đám người tụ tập đã xãy ra cãi vả kịch liệt, Wilt đứng trước mặt Teresa, giọng nói chứa đầy giận dữ và đau thương:
-Trovik nữ sĩ? Ngươi đã từng hứa hẹn cùng ta.
-…
Dịch: Hong
Biên: Khangaca