Lời của Sử Mệnh Kỵ Sĩ Lawn lại vang lên trong đầu hắn: “Đầu của một con Mạt Nhật Công Ngưu có thể đổi lấy một bộ áo giáp Kỵ Sĩ được chúc phúc hoàn chỉnh từ nữ sĩ của chúng ta.”
Sau nhiều năm rong ruổi, Ryan mới biết được “giá” của những chiếc đầu quái vật này, một lọ dầu thánh quả thực là món quà rẻ tiền nhất.
Điều này thực sự khiến Bạch Lang Kỵ Sĩ cảm thấy rấtt chán nản, hắn đã nhận được gì từ Yurik khi giết thủ lĩnh của Dã Thú Nhân “Răng nanh” Gol chứ?
Đó là chiếc vòng cổ nanh sói đã đưa cho Lawn.
Dù sao thì Ryan cũng đã có được những thông tin cần thiết, Bạch Lang Kỵ Sĩ tạm thời đè nén nỗi bất mãn bước ra khỏi Bạch Lang Giáo hội, thời gian dài cảnh giác và dã ngoại khiến Ryan cảm thấy kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng cũng có thể thư giãn một chút và tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi của mình.
Dọc theo con đường rải sỏi, Ryan đi về phía quán trọ Butterbeer, khách sạn cách Bạch Lang Giáo hội không xa, mục tiêu nhìn từ xa đã khá rõ ràng... Một nhóm dân làng lớn đang vây quanh cửa quán trọ, nơi đó có xu hướng ngày càng đông người.
Cái này đang làm gì vậy?
- Nữ Vu xinh đẹp đại nhân, xin ngươi, con trâu trong thôn chúng ta bị bệnh, trên người có đốm xanh, xin hãy giúp chúng ta!
Một thôn dân trung niên nam đội khăn xếp cúi đầu cầu xin đứng trong khách sạn.
Người phụ nữ đứng ở cửa trông như một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc váy dài màu xanh lá cây đến thắt lưng, trên người khoác một chiếc áo da gấu màu nâu, trên cổ đeo một chiếc cà vạt trắng hoàn chỉnh, đeo một chiếc khăn quàng cổ bằng lông cáo, khuôn mặt đoan trang dịu dàng, xinh đẹp phóng khoáng, mái tóc đen dài được buộc sau đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ bất lực:
- Vị tiên sinh này, nhìn ta trông giống bác sĩ thú y lắm à?
- Không... không giống.
Thôn dân nam cúi đầu, nhưng lập tức ý thức được lời mình vừa nói, thế là thôn dân nam chỉ quỳ trên mặt đất:
- Nhưng mà, nữ Vu đại nhân, làm ơn, thôn chúng ta không thể sống thiếu con trâu đó! Nếu vậy thì một số gia đình như chúng ta sẽ phá sản, làm ơn! Chúng ta biết chúng ta không có gì để cho ngài, ngài nhìn xem có thể chấp nhận cái này không? Đây là tài sản duy nhất của chúng ta!
Nói xong, thôn dân nam lấy trong người ra mấy đồng bạc đưa về phía người phụ nữ.
- ...Được rồi, ta sẽ cố gắng chuẩn bị một số lọ thuốc, ngươi có thể lấy về xem có tác dụng hay không.
Người phụ nữ thở dài không đòi tiền thôn dân mà chỉ bảo hắn hái vài loại thảo dược rồi di chuyển về phía những người còn lại trong thôn rồi nói:
- Đủ rồi, hôm nay ta mệt mỏi cần nghỉ ngơi, các ngươi có thể trở về đi.
Nói xong, người phụ nữ cũng không bước về phía sảnh quán trọ, những người thôn dân nhận được lời hứa của người phụ nữ đều cảm thấy như tìm được kho báu và nhảy múa vui vẻ, trong khi những người thôn dân khác thì sắc mặt u ám, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
- Được rồi, nữ Vu đại nhân nói nàng mệt mỏi, ngày mai chúng ta trở lại đi.
Một người đàn ông mập mạp nói.
- Cũng chỉ có thể như thế, ai bảo chúng ta không phải là người đầu tiên hôm nay chứ?
Người đàn ông cao gầy trả lời, và những người dân còn lại cũng giải tán.
- Dietlind nữ sĩ?
Ryan, người đứng đằng sau mọi người, xoay chuyển tròng mắt.
Điều gì đã mang nữ nghị viên đến từ Gloria này đến đây?
Dietlind Soma, nữ nghị viên của Nghị hội Gloria, là một nữ Vu Sư Truyền Kỳ không giỏi chiến đấu nhưng lại rất giỏi về thuật giả kim và y học, trái tim của Ưng Thân Nữ Yêu được nói từ trước đó chính là thứ mà nàng yêu cầu Ryan lấy, để báo đáp, nàng làm một chiếc nhẫn không gian cho Ryan.
Dietlind tương đối tốt bụng, nàng là Vu Sư chứ không phải Thuật Sĩ, đôi khi đi qua một số thành trấn, nàng sẽ cung cấp trợ giúp cho dân làng trong khả năng có thể, điều này cũng có thể giúp nàng có thể trao đổi dược liệu với giá thấp từ dân làng.
Ryan không khách khí đi vào trong, thôn dân bị Bạch Lang Kỵ Sĩ chen lấn, đang định chửi rủa thì nhìn thấy một Kỵ Sĩ Vương Quốc mặc trang phục quý tộc liền nhanh chóng tránh ra.
Đẩy cửa khách sạn ra, hắn nghe thấy giọng nói của Teresa bên trong:
- Dietlind tỷ tỷ, sao ngươi đột nhiên xuất hiện ở đây?
- Tàu chở hàng từ phía nam sẽ chuyển đến một nhóm vật liệu luyện kim quý giá. Ta không tin vào chất lượng nên phải đích thân kiểm tra.
Ryan trợn tròn mắt khi nhìn thấy điều này.
“Tỷ tỷ?”
Hắn nhớ rằng Dietlind ít nhất đã bảy mươi tuổi thì phải?
Ặc, đàn bà~
Hắn vừa bước vào cửa khách sạn, hai người phụ nữ đã đi lên lầu.
Dietlind nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào khi tham gia một cuộc phiêu lưu? Ngươi cảm thấy thế nào khi có Ryan làm bạn đồng hành của mình?
- Ừm... Cũng không tệ lắm.
Teresa gật đầu:
- Chỉ là ở giữa xảy ra chuyện... Khá nguy hiểm.
- Là cảm thấy không tệ vì cảm giác mạo hiểm hay là không tệ vì có Ryan làm bạn đồng hành?
Nữ Vu hỏi.
- Cả hai đều không tệ.
Sắc mặt nữ Thuật Sĩ Băng hệ và tâm linh hệ hơi đỏ lên, vẻ mặt có vẻ bình thường, tựa hồ tùy ý hỏi:
- Nghe nói trước đây ngươi đã tiếp xúc rất nhiều lần với Ryan?
Đang lúc Dietlind định nói gì đó, khóe mắt nàng nhìn thấy Ryan đang đứng ở tầng một, đột nhiên mỉm cười:
- Vậy ngươi nghĩ gì về người đó đây?
- Con người của Ryan? Hmm ~
Khuôn mặt xinh đẹp của Teresa hơi đỏ bừng, nàng chợt nhớ ra mình đã mất bình tĩnh trước đó ở cổng thành:
- Nói chung, làm bạn đồng hành là vừa ý.
- Đúng vậy, hắn khỏe mạnh lại còn đẹp trai. Ta nghe nói hắn cũng có vẻ rất lịch sự? Điều đó thực sự hiếm thấy.
Dietlind muốn tiếp tục nói đùa, nhưng Ryan lại thô lỗ nói:
- Dietlind nữ sĩ? Xin đừng bàn luận về ta trước mặt ta, được không?
- Hô hô hô ~ Ta tưởng ngươi sẽ đắc ý khi nghe Teresa khen ngợi ngươi chứ~
Dietlinde cười quyến rũ không thôi, nữ Vu trưởng thành và đường hoàng có vẻ rất hài lòng với trò đùa này. Ngược lại, Teresa theo bản năng quay lại và nhìn thấy Ryan đang đứng ở tầng một, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lập tức đỏ bừng, giọng điệu trở nên hết sức nguy hiểm:
- Nghe lén cuộc trò chuyện của các phụ nữ là hành vi của ngươi thật đáng khinh, thật sự khiến ta thất vọng.
- Thật xin lỗi, ta không cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của ngươi, chỉ là thính lực của ta tốt hơn người bình thường rất nhiều, có một số chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của ta.
Ryan nhún vai, trên mặt không có chút áy náy nào:
- Ngược lại... Dietlin nữ sĩ, đã lâu không gặp.
- Ừ, đã lâu không gặp. Cha mẹ ngươi đều rất tốt, khi ta đi ngang qua Otterny đã kê một đơn thuốc cho Norman để chữa bệnh thấp khớp. Ta nghĩ mùa đông này hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Dietlind không phải là loại nữ Vu thích trêu chọc người khác, chỉ nói được một hai câu đã nghiêm mặt lại rồi nói với Ryan.
- Ta rất biết ơn!
Ryan rất trịnh trọng đặt tay phải lên ngực mình và đưa ra lễ nghi của Kỵ Sĩ. Khi còn trẻ Norman đã chiến đấu không ngừng nghỉ. Nord là một nơi thực sự nghèo nàn và lạnh lẽo. Hắn cũng không phải Ryan là có gen và linh hồn mạnh mẽ, nên tất nhiên sẽ để lại một số căn nguyên gây bệnh, mỗi mùa đông khi thời tiết ẩm ướt và lạnh lẽo, Norman thường nhờ Mục sự Giáo hội của Từ bi nữ sĩ ở thành Winter giúp mình thực hiện Thần Thuật để giảm bớt nỗi đau.
Dịch: Mộc
Biên: Khangaca