TRUYỆN FULL

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Chương 111: Dạo Bước Trong Thành Thị Mùa Đông

- Không, sau khi sự việc kết thúc thì nàng liền không có nhắc lại chuyện tặng kiếm nữa.

Teresa lắc đầu đổi tư thế, thân thể chuyển di hướng bên kia rồi tựa ở trên ghế sa lon, lộ cặp đùi đẹp và đôi chân dài miên mã ở trước mặt Ryan:

- Điều này nói rõ thanh kiếm này rất trọng yếu đối với nàng, nàng nói thanh kiếm này là bảo vật gia truyền của gia tộc nàng là hoàn toàn có thể tin, như vậy thì là bản thân nàng có bí mật.

- Đúng! Nàng có bí mật, hơn nữa còn là bí mật kinh thiên động địa!

Ryan phi thường nghiêm túc nói, chỉ là ý cười trong mắt của hắn càng ngày càng rõ ràng.

- Nàng là ác ma hay là vong linh?

Teresa quái hỏi:

- Không thể nào? Nếu quả như thật là như thế thì ta không có khả năng không cảm nhận được.

- Đều không đúng.

Ryan giơ ngón trỏ lên một chút, sau đó mới đáp:

- Đáp án chân chính là nàng rất xinh đẹp, và cũng không kém mảy may so với ngươi.

- Không có khả năng! Ta đã nhìn qua mặt của nàng chờ một chút, ngươi nói là?

Nghị viên của nghị hội Glorita vừa định phản bác, nhưng nhoáng cái đã hiểu rõ Ryan có ý riêng.

- Dung mạo của nàng, rất có thể mang đến phiền phức cho bản thân!

Ryan dùng tay vuốt lấy cằm rồi nói:

- Nàng tựa hồ là dùng thủ đoạn một thủ đoạn nào đó để hóa trang và kỹ thuật phi thường cao minh, các dong binh bình thường sẽ nhìn không ra, coi như là đã nhìn ra nhưng bởi vì nàng là không thể thiếu nên cũng sẽ toàn lực trợ giúp nàng bảo thủ bí mật, thế nhưng ngươi là ngoại nhân nên sẽ khác biệt, dung mạo của nàng rất có thể mang đến phiền phức cho nàng!

- Như vậyliền có thể hiểu được.

Nghi ngờ trong lòng Teresa đã buông xuống hơn phân nửa, bất quá lập tức sinh ra vấn đề mới:

- Làm sao ngươi có thể biết điều này? Còn có... Nàng thật rất xinh đẹp sao?

- Bởi vì lúc tìm kiếm ngươi nên ta đã quan sát nàng ấy.

Ryan nhìn chằm chằm hai mắt của nữ Thuật Sĩ:

- Mỹ mạo thường xuyên mang đến phiền phức, nhất là với nữ nhân và nữ nhân, sự ghen ghét thường sẽ làm cho người ta hoàn toàn thay đổi, nàng không hi vọng sẽ trêu chọc ngươi, ta nói đúng chứ?

Teresa á khẩu không trả lời được, sự ghen ghét giữa các nữ nhân xác thực rất khó giải thích.

“Được rồi, quan tâm những kẻ thấp kém ấy làm gì? Ta chỉ cần Ryan tin tưởng ta không phải loại người như vậy là đủ rồi.”

Teresa thầm nghĩ.

Vì để tránh cho việc cãi lộn, nàng liền đổi một đề tài.

- ... Nói đến, Ryan, thanh kiếm kia của ngươi... Cũng là ngươi bảo vật gia truyền sao?

Nữ Thuật Sĩ đột nhiên nhắc lại chủ đề mà bấy lâu nay nàng thắc mắc. Bởi vì bất luận lúc nào thì Ryan cũng vác thanh kiếm này sau lưng, thâm chí bữa ăn và cuộc nói chuyện vào tối nay mà Ryan chỉ vẻn vẹn đặt thanh kiếm này ở trên bàn, nơi mà có thể với tay đến.

- ... Muốn biết như vậy?

Ý cười trong ánh mắt của Ryan hiện lên.

- Ngươi không thể cho ta biết lý do sao?

Không biết vì sao mà khi nàng nhìn thấy biểu cảm này của nam nhân kế bên thì trong lòng âm thầm cảm thấy bất mãn, nàng không thích dáng vẻ che giấu nhiều bí mật của Ryan trước mặt mình như vậy, nàng muốn biết thêm càng nhiều về nam nhân này.

- Thanh kiếm này?

Ryan đưa tay về phía bàn gỗ, sau khi vận dụng linh năng thì thanh kiếm cách không mà bay đến trong tay Ryan.

- Ma pháp cấp 0, pháp sư chi thủ.

- Đúng là thanh kiếm này, ngươi có thể nói rõ chi tiết về nó không?

Ánh mắt Nữ Thuật Sĩ tỏa sáng như ánh trăng, nàng lập tức xoay người ngồi dậy, muốn nghe bí mật của Ryan.

- Chờ hôm khác lại nói đến vấn đề này đi.

Ryan lắc đầu nói:

- Quan hệ giữa chúng ta không phải là lúc nói tới chuyện này.

----------

Sáng sớm hôm sau, có tiếng gõ cửa phòng Ryan, Bạch Lang Kỵ Sĩvẫn còn buồn ngủ, ngẩng đầu nhìn thấy trời vẫn còn tối:

-Ai vậy?

-Ryan! Dậy thôi! Chúng ta đều đã hoàn thành tảo khóa buổi sáng và cầu nguyện rồi!

Là Thánh Võ Sĩ Alfred, mới sáng sớm mà hắn đã tràn đầy tinh thần gõ cửa phòng Ryan:

-Đã dậy rồi sao! Cùng đi dạo với ta, ta có nhiều lời muốn nói với ngươi!

-Ta đi…

Ryan ôm đầu, giữa thời tiết mùa đông, trời còn chưa sáng hẳn mà những Thánh Võ Sĩ này đã có tinh thần tràn trề như thế.

Hết cách rồi, Ryan đành phải mở cửa phòng, vội vàng rửa mặt thay đổi trang phục quý tộc.

Nhớ tới lời hứa đêm qua cùng nữ Thuật Sĩ, Ryan do dự hồi lâu, vẫn phải gõ cửa phòng Teresa:

-Teresa?

Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Teresa đã thay xong trang phục áo khoác mùa đông, mái tóc đen dài lóe sáng cũng được nàng sử dụng trâm gài gọn gàng, nữ nhân rõ ràng đã trang điểm, phấn mắt màu tím cùng đôi môi đỏ óng ánh khiến nàng bớt đi sắc thái lạnh lùng, xinh đẹp động lòng người.

Nữ nhân nhìn thấy Ryan, đồng tử màu bạc của nàng sáng lên, lập tức chú ý đến Alfred đứng sau lưng Ryan thì ánh mắt lập tức hạ xuống:

-Không phải ta đã nói rồi sao? Ryan? Xin đừng mang theo người không phận sự đến gõ cửa phòng ta!

-Buổi sáng ta sẽ ra đường dạo chơi với bọn Alf, ngươi muốn đi cùng không?

Ryan lập tức bày ra chút lòng thành, sau đó chìa tay ra trước mặt nữ nhân:

-Bạch Lang Kỵ SĩRyan thành khẩn mời ngươi nha!

-…Ta nhìn không ra ngươi chân thành ở điểm nào.

Nhìn thấy nam nhân đến gần, Teresa hất cằm, sau đó đặt bàn tay nhỏ mang bao tay ren viền trắng lên bàn tay to lớn của nam nhân:

-Nhưng ta không cách nào từ chối ngươi, ta đi với ngươi.

Nhìn thấy cảnh này, Alfred nghĩ thầm rằng nữ nhân thật sự là một sinh vật phiền phức.

Bằng hữu này của Ryan từ nhỏ đã không có hứng thú với chuyện nam nữ, hắn vẫn cho rằng nữ nhân là một sinh vật phiền phức, nhìn thấy bộ dáng của hai người này, Alfred nghĩ thầm tư tưởng tên Ryan này có vấn đề rồi!

Làm gì có nữ nhân nào thấy hứng thú với tảo khóa buổi sáng và cầu nguyện chứ? Ryan nhất định đã tính sai bước nào đó.

“Có cơ hội thì ta phải nguyên nhủ Ryan mới được.”

Không nói thêm nữa, sau khi dùng bữa sáng đơn giản, Kỵ Sĩ Frode của thánh điện liền dẫn theo Alfred cùng một Thánh Võ Sĩ trẻ tuổi tên là Alex đi về Chính Nghĩa Giáo Hội, thuận tiện đi dạo trên đường, Ryan và Teresa đi theo ba Thánh Võ Sĩ.

Thánh Võ Sĩ cũng không phải sống khổ hạnh như tưởng tượng của nhiều người, mỗi ngày chỉ ăn bánh mì đen và uống nước, cả ngày nếu không khổ tu thì chính là cầu nguyện, hoặc là ra ngoài trừng trị cái ác.

Thật sự không phải như vậy.

Thánh Võ Sĩ cũng là con người, cũng có cuộc sống riêng của mình, bọn họ cũng kết hôn, làm cha làm mẹ, bọn hắn cũng phải kiếm tiền, Chính Nghĩa Giáo Hội thường xuyên nhấn mạnh “Chính nghĩa cần được trả giá”, trên thực tế chính là nhấn mạnh việc Thánh Võ Sĩ không thể không nhận một xu nào khi cứu nạn diệt trừ bạo lực, làm việc tốt mà không được lưu danh, vì bọn hắn cũng cần ăn cơm, Chính Nghĩa Giáo Hội cũng cần thu nhập.

Như vậy, Thánh Võ Sĩ khác nhau chỗ nào với dong binh?

Đó là Thánh Võ Sĩ có lập trường của mình, có luật lệ riêng, mọi thứ bọn hắn làm là để thiết lập trật tự và chiến đấu chống lại cái ác. Trong cuộc chiến tranh chống Hỗn Độn xâm lấn, triều cường da xanh và vong linh, những Thánh Võ Sĩ này luôn đứng tuyến đầu, nếu không nhờ bọn hắn hi sinh đầy oanh liệt thì nhân loại có lẽ sẽ chịu tai họa ngập đầu.

Dịch: Hong

Biên: Khangaca