TRUYỆN FULL

Chiến Chùy Thần Tọa (bản dịch)

Chương 88: Trận Chiến Trên Băng (1)

Khi Bạch Lang Kỵ Sĩ lao ra khỏi tòa tháp, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Từ bên kia ngọn núi, giữa tiếng kèn đầy bạo lực và cuồng nộ, từ phía chân trời xuất hiện từng nhóm Dã Thú Nhân, Ngưu Đầu Quái tiến lên chậm rãi và gọn gàng, hàng chục con Sừng Thú di chuyển cơ thể cường tráng của chúng, nhóm Chiến Khuyển Hỗn Độn xông vào trại của đoàn lữ hành, bừa bãi cắn vào tay chân dong binh và hộ vệ.

Thú Vương dẫn đầu cắm một đầu người trong cặp sừng khổng lồ của hắn và Ryan nhận ra đó chính là đầu của Birger Hôi Nhận.

Chia quân là một ý tưởng ngu ngốc.

Dưới sự chỉ huy của Thú Vương, Dã Thú Nhân xông vào chiến trường theo từng nhóm, chúng xuyên thủng hàng phòng ngự mỏng manh của dong binh, những chiếc rìu rỉ sét dính đầy máu người, lữ đoàn vốn chỉ còn lại hai mươi ba mươi người lại có người bị thương nặng, và chiến bang Dã Thú Nhân nhiều không có hồi kết gần như khiến mọi người tuyệt vọng.

Mather có thể cảm giác được nòng súng càng ngày càng nóng, tinh thần càng ngày càng u ám, cả đêm không ngủ, các trận chiến lần lượt diễn ra, hộ vệ bình thường này chỉ cảm thấy tê dại cả tay chân, toàn thân đau nhức yếu ớt, vừa mới nâng súng lên đã bị con Ngưu Đầu Quái đang lao tới trực tiếp đụng bay.

Hộ vệ riêng của Oliver rơi xuống từ xa như một miếng giẻ rách, khẩu súng rơi cách hắn không xa, Mather cảm thấy cơ thể mình như tan vỡ, toàn thân đau đớn, nhưng hắn biết rằng hiện tại không thể ngã xuống, hắn cố gắng bò trên mặt đất, cố gắng hết sức để với được khẩu súng của mình.

Bàn tay đeo găng tay da từ từ duỗi ra về phía khẩu súng.

Lòng bàn tay của hắn càng ngày càng gần cây súng, Mather dùng chút sức lực cuối cùng vươn tay chạm vào nó.

Những chiếc móng trâu đen dày dậm xuống, chiếc súng bị nghiền nát và bàn tay của Mather phát ra tiếng “rắc rắc”.

Đó là Thú Vương! Thú vương có cặp sừng khổng lồ trực tiếp bóp nát khẩu súng, nó mỉm cười tà ác, ngón chân hơi vặn vẹo, tiếng xương bị nghiền nát và tiếng la hét của hộ vệ làm kinh động trái tim của tất cả những người có mặt. Cơ thể của Mather giống như một con gà, sau đó bị xé làm đôi trước mặt mọi người, máu nóng chảy xuống đất và phát ra âm thanh chói tai, cảnh tượng khủng khiếp này đã thay đổi biểu cảm của mọi người có mặt tại đây.

Tinh thần con người suy sụp, nhưng lý trí vẫn mách bảo họ không được chạy trốn, vì sẽ chết nhanh hơn, họ chiến đấu và rút lui, băng qua dòng sông đóng băng, cố gắng không bị nhấn chìm bởi làn sóng bẩn thỉu của Dã Thú Nhân.

- Ngu ngốc... nhân loại!

Thi thể bị Thú Vương ném vào đàn Thế Đao Thú sắc bén cùng Chiến Khuyển Hỗn Độn tràn tới, mọi người chỉ có thể nhìn thấy từng mảnh thịt xương bay lên trời.

Và cái đầu của Mather.

- Trovik nữ sĩ, mau chạy đi, ta sẽ che chở cho ngươi.

Dong binh trẻ tuổi Banda liều mạng vung kiếm bằng hai tay, miễn cưỡng chặn được con dao rựa có của Sừng Thú, duỗi chân đá nó đi rồi quay lại nói.

- Trốn, ta có thể trốn đi đâu?

Sắc mặt Teresa tái nhợt, vội vàng lấy ra một lọ thuốc rồi uống cạn, sau đó giơ cây trượng lên cao, năng lượng ma thuật màu xanh lại một lần nữa gây ra một trận bão tuyết mạnh mẽ. Vài con Sừng Thú và hơn chục con Liệt Giác Thú kém cỏi bị xé thành từng mảnh, con Ngưu Đầu Quái đang lao về phía trước phải tạm thời tránh khỏi nguy hiểm.

Hoa băng trong không khí rơi xuống như mưa lớn, gió mạnh và tuyết trở nên mạnh mẽ hơn trong môi trường mùa đông.

Điều này đã tạo khoảng cách giữa hai bên trong trận chiến và dường như tình thế chiến đấu lại rơi vào bế tắc, nhưng trong lòng Teresa biết rằng pháp lực của mình có hạn, sau khi phát ra tiếng gầm tâm linh ngày hôm qua, pháp lực hiện tại của nàng đã không còn đủ để giải phóng cơn bão tuyết một lần nữa.

- Ryan, ngươi ở đâu?

Nữ Thuật Sĩ do dự một chút, thấp giọng nói:

- Trốn.

- Hả?

Mọi người trong đoàn lữ hành đều khó tin nhìn nữ Thuật Sĩ, Oliver không thể tin hỏi hỏi:

- Trovik nữ sĩ, ngươi vừa nói cái gì?

- Ta nói, ta sẽ nâng cao kết giới băng, lúc này các ngươi hãy chạy đi!

Nữ Thuật Sĩ nói với vẻ mặt kiên định, quay đầu nhìn Wilt của Dong binh đoàn Huyết Phủ:

- Wilt, ta đã nói sẽ cho ngươi một lời giải thích, bây giờ ta sẽ đưa cho ngươi, ta không thể bỏ mặc Ryan vẫn còn ở trong tháp, giao nơi này cho ta!

- Nhưng ~

Những người trong đoàn lữ hành còn đang do dự, nhưng đôi mắt lang thang lại bộc lộ suy nghĩ của họ.

- Đừng nói nhảm nữa! Nếu muốn rời đi thì nhanh lên! Bão tuyết của ta sắp kết thúc rồi!

Teresa bình tĩnh nói:

Đương nhiên ta sẽ có cách trốn thoát.

Nữ Thuật Sĩ vừa dứt lời, toàn bộ đoàn lữ hành đã bỏ chạy, ngay cả Banda, tên dong binh nhỏ bé ngưỡng mộ nàng nhất cũng bị Wilt cưỡng ép bắt đi vì bướng bỉnh, bọn họ cưỡi ngựa chạy loạn xạ, không có hàng hóa, chỉ có Rost ở lại mang theo chiếc hộp đựng Sea Heart Stone.

Bóng dáng của đoàn lữ hành biến thành những chấm đen và dần dần mờ đi, khi chấm đen cuối cùng biến mất ở cuối tầm nhìn của nữ Thuật Sĩ, trận bão tuyết kết thúc bằng một tiếng gầm.

- Xông lên! Xung phong! Giết chúng! Giết hết chúng!!!

Thú Vương mạnh mẽ vung vũ khí, trên mặt Dã Thú Nhân tràn đầy niềm vui khát máu.

Teresa niệm chú, một bức tường băng khổng lồ mọc lên dọc theo sông băng, Dã Thú Nhân va vào tường băng và bị gai nhọn phía trên xuyên thủng, càng nhiều Dã Thú Nhân dùng chiến rìu và giáo tấn công điên cuồng, va chạm vào bức tường băng, đặc biệt là Thú Vương, mỗi nhát chém lại khiến cho bức tường băng xuất hiện thêm nhiều vết nứt.

- Sao ngươi lại không trốn đi?

Teresa cẩn thận lấy ra một quyển trục, pháp lực dâng trào trên quyển trục này có thể đảm bảo rằng nàng sẽ quay trở lại Thiên Khung Bảo ngay lập tức. Nữ Thuật Sĩ đang định xé nó ra thì nhận thấy Emilia đang đứng phía sau nàng, thân hình mảnh khảnh và mái tóc vàng dài của nữ dong binh đang tung bay sau trận bão tuyết, đung đưa như hoa mai giữa mùa đông.

Vết nứt dần dần lớn lên.

- Ta không muốn chạy trốn nữa. Ta đã chạy trốn nhiều năm như vậy. Phụ thân ta đã chết dưới lưỡi rìu của Dã Thú Nhân. Có lẽ đây chính là số phận của gia đình chúng ta.

Emilia rút trường kiếm một tay trên lưng ra đưa cho Teresa, rồi lấy thanh kiếm mỏng từ thắt lưng ra:

- Dù thế nào đi nữa, nếu ta chết, xin Trovik nữ sĩ hãy nhận lấy thanh kiếm này và đừng để nó rơi vào tay Dã Thú Nhân, chắc chắn ngươi có biện pháp chạy trốn, phải không?

Bức tường băng bắt đầu vỡ vụn.

- ...Nếu như ngươi nhất định phải làm vậy.

Teresa đang định đưa tay ra nhận lấy thì một âm thanh chói tai phát ra từ phía trên sông băng. Hai người phụ nữ nhìn lên và thấy Ryan đang cưỡi trên thân con ngựa của hắn, hai tay cầm một chiếc chùy, dọc theo con sông trượt xuống sông băng và trượt đến trước mặt hai người phụ nữ:

- Lên ngựa của ta và chạy đi!

- Ryan?! Vậy ngươi thì sao?

Nữ Thuật Sĩ nhìn thấy Ryan đến, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó do dự và không cam lòng.

- Nhanh! Bây giờ ngươi có thể làm gì?

Ryan ôm hai người phụ nữ lên ngựa một cách vô lý, sau đó đặt dây cương vào tay Teresa:

- Mau lên! Ta sẽ cố gắng ngăn bước chân của chúng nhiều nhất có thể, các ngươi mau đi đi!

Dịch: Mộc

Biên: Khangaca