Hạn Bạt ôm em gái chạy trốn, chứ không phải là đấu tranh.
Một số người của Thận tộc cũng tranh thủ lúc hỗn loạn trốn khỏi nơi ở giống như Hạn Bạt. Còn những người của Thận tộc không thể trốn thoát thì vĩnh viễn yên nghỉ ở đó.
Khi nắng ban mai hiện lên từ chân trời, Thận tộc chỉ còn lại một đống hỗn độn. Rất nhiều đứa trẻ gương mặt ngây thơ nằm trong vũng máu, vĩnh viễn ngừng thở.
Còn Hạn Bạt và em gái cùng với những tộc nhân trốn thoát khỏi chỗ ở thì bước lên đường đi tìm U Minh tộc.
Họ bất lực không biết con đường tương lai ở nơi nào, cảm giác an toàn duy nhất trong lòng là nhờ có U Minh tộc. Ngoài U Minh tộc ra, họ đã không còn biết nên đi phương nào.