Nhưng nói chuyện cả đêm, mọi người cũng đều hơi mệt mỏi. Sau khi chào tạm biệt với nhau thì bèn tự rời đi.
Sau khi mọi người giải tán, Cổ Ngữ quay sang nhìn con cún đang nằm trước đống lửa cắn móng vuốt, vẻ mặt tự kỷ, kêu: "Cún, đi thôi!"
Con cún không nói một lời, trông rất tội nghiệp.
"Đừng buồn. Chẳng lẽ cậu quên mất trong trò chơi này tràn ngập kỳ ngộ rồi à? Không chừng một ngày nào đó, cậu sẽ gặp được kỳ ngộ biến hóa thành người thì sao!" Chung sống với nhau lâu ngày, Cổ Ngữ vừa nhìn đã biết con cún đang nghĩ gì nên lập tức an ủi.
"Đại ca, đã ba năm rồi, có phải kỳ ngộ của tôi lạc đường mất rồi không?" Con cún ngẩng đầu lên, vẻ mặt như tự kỷ.