"Khổng Dịch, cùng về nhà thôi!" Lúc này, một cô bé cột tóc hai bên chạy tới từ xa, mỉm cười vẫy gọi cậu bé.
Nghe vậy, Khổng Dịch trợn trắng mắt, quay lại nhìn cô bé nói: "Cậu tự về đi, đừng quan tâm tới tôi, bây giờ tôi có việc bận!"
Cô bé nghe vậy thì rất khó chịu, nhanh chóng đi đến bên cạnh Khổng Dịch, chống nạnh nói: "Khổng Dịch, cậu lại bị sao vậy? Đừng giả vờ người lớn nữa, cậu chỉ là học sinh tiểu học thôi, hãy nhìn nhận rõ thân phận của cậu đi. Còn mười tuổi nữa cậu mới trưởng thành!"
"Tôi không cần cậu lo!" Dứt lời, Khổng Dịch lại ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Lúc nào cũng mặt mày ủ ê." Cô bé nhất quyết không chịu buông tha.