Thấy gương mặt thân quen ấy, Lục Vô cũng mỉm cười, đi về phía trước.
"Bố cún, đã lâu không gặp, thoạt nhìn hình như cậu chẳng thay đổi là mấy thì phải." An Mạn Mạn nhìn Lục Vô, cười hì hì nói.
"Cậu thì càng ngày càng xinh đẹp, tiếc rằng tính cách dù thế nào đi nữa cũng không thay đổi gì cả." Lục Vô cũng nở nụ cười.
Cảm giác thân quen tràn ngập trong lòng hai người khiến sự ngăn cách vì nhiều năm không gặp dần dần biến mất.
Sau khi biết An Mạn Mạn còn chưa ăn tối, Lục Vô bèn dẫn An Mạn Mạn đi tìm nơi có thể ăn uống ở gần đó.