…
Kiếp này, ta là Phủ Quân, dù rằng âm binh trăm vạn, lương tướng muôn vàn, chung quy vẫn thua nụ cười ngoảnh lại, thì giờ trôi mất của nàng.
"Ha ha ha ha!"
Linh hồn dần dần tan biến dưới Vong Xuyên. Nhưng đau đớn vì hồn phi phách tán vẫn kém xa nỗi đau tương tư muôn kiếp luân hồi.
Mái tóc trắng của Thương Hư bay lượn. Hắn ta ngửa mặt lên trời cười dài, trong tiếng cười lại đong đầy nỗi khổ tương tư muôn đời đậm sâu.