Nghe vậy, Đồng Quải không khỏi thổn thức, không nhịn được thở dài. Hạc sống dưới mái nhà, không thể không cúi đầu!
"Đừng sợ ngỗng bự, sau này cậu chính là đàn em của tôi rồi. Đã biết sự lợi hại của thần khí rồi thì sau này làm việc chăm chỉ vào, tôi hứa ngày sau cậu sẽ một bước lên trời!" Lục Vô cười đi tới vỗ vai ngỗng bự.
"Con mèo ngu này là ai? Sủng vật của ngươi hả? Hay là tọa kỵ?" Đồng Quải ghét bỏ nhìn Lục Vô.
Sau đó Đồng Quải quan sát chiều cao của Bắc Ly, lại nhìn kỹ Lục Vô, vẻ mặt khẳng định suy đoán:
"Hẳn chính là tọa kỵ rồi!"