"Hồn lực thiêu đốt trong thần khí có thể giúp tỷ chịu đựng nửa canh giờ!" Bắc Ly khóc ròng ngẩng đầu lên từ trong lòng cô gái váy trắng.
"Thần khí ư? Cô nhóc đã trưởng thành rồi, đúng là càng ngày càng lợi hại đấy!"
Bắc Ly nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu: "Đều nhờ tỷ tỷ dạy ta!"
"Sao ta có thể dạy muội được chứ? Phát minh đáng kiêu ngạo nhất của ta chính là Tùy Duyên Thiên Pháp, nhưng có vẻ như thứ này không xài được chút nào cả, không thể so với muội được!" Cô gái váy trắng cười dịu dàng, mắt sáng như sao trời.
"Tỷ tỷ, thần ấn đã đốt cháy rồi. Có phải lần này tỷ thức tỉnh thì sau này không thể gặp lại nữa không?" Dường như nghĩ tới điều gì đó, Bắc Ly lại chảy nước mắt.