Sứ giả: "…"
Nguyệt Diệu cũng ngây ngẩn cả người. Hắn ta không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa bị kẻ khác quát mắng.
Mạch máu nổi trên lên trán hắn ta, hai tay siết chặt, trong lòng không ngừng tự an ủi rằng thằng này là thuộc hạ tương lai của mình, thuộc hạ tương lai, hết thảy phải coi trọng đại cục.
"Ta…"
"Ta gì mà ta, đã bảo ở đây không có chỗ cho mày chen mồm rồi mà, thứ hộ vệ như mày là cái thá gì!" Lưu Sách lại hét lên.