Hai giờ sau, Lâm Nặc đã dùng cơm xong, vừa đăng nhập đã phát hiện đường phố Minh Phủ đã lên đèn, còn cha mình thì vẫn ôm cuốn sách đọc say sưa như rất nhiều người chơi khác.
Thấy vậy, Lâm Nặc đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Anh ta cảm thấy hình như mình đã sai lầm khi dẫn cha già vào game rồi. Nghĩ tới lý lẽ "Chơi game chính là chơi bời lêu lổng" mà lúc trước cha già đã nói, lại nhìn dáng vẻ của ổng lúc này mà xem, Lâm Nặc cảm thấy câu nói này thật chính xác!
Thế là một đêm đọc sách trôi qua.
Hôm sau khi trời hửng sáng, cuối cùng Lâm Thiết cũng đọc hết cả cuốn sách.
Thấy vậy, Lâm Nặc đang định cất lời thì lại thấy cha mình lật lại tới trang đầu tiên, trông có vẻ như định đọc lại lần nữa, khiến Lâm Nặc hết hồn. Anh ta vội bước tới cướp lấy cuốn cẩm nang nghề rèn trong tay cha già.