Trong khoảnh khắc ấy, con rối tự đứng dậy, buồn bã chắp tay cúi chào Đường Mục, dường như đang cảm ơn Đường Mục làm bạn suốt bốn mươi năm nay. Có thể thấp thoáng thấy hai dòng nước mắt rơi xuống từ đôi mắt của con rối, giờ phút này nó đang làm lễ cúi chào để thay lời từ biệt.
Nhìn ngọn lửa bốc cháy hừng hực, Đường Mục bỗng gào khóc: "Không có mày, tao chẳng còn gì cả…"
Đêm hôm ấy, đống lửa cháy mãi không tắt, sưởi ấm cả ngôi chùa, canh gác bên cạnh Đường Mục, mãi đến khoảnh khắc tuyết mùa đông ngừng rơi.
Đường Mục cũng ngồi lặng người suốt đêm, đầu óc tràn đầy hình ảnh ông và con rối cùng nhau nhảy múa suốt bốn mươi năm qua. Nhưng giờ đây Tuế Nguyệt Lưu đã sớm biến thành tro tàn trong ngọn lửa thiêu đốt rồi.
Lan hoa chỉ niệp trần tự thủy, ba thước hồng đài vạn sự thổi vào ca.