Sau khi vẽ lông mày cho Tuế Nguyệt Lưu xong, Đường Mục nhìn "Giai nhân tuyệt sắc" trước mặt mình, ánh mắt biểu lộ một chút hoài niệm, một chút vui sướng.
Đường Mục cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, sau đó cất bước đi đến sau lưng Tuế Nguyệt Lưu, vén mái tóc dài của nàng lên, cầm mười sợi dây gần như trong suốt cột vào đầu ngón tay của mình.
Họa mi trang điểm suốt mấy ngày chính là vì giờ khắc này, khiến Tuế Nguyệt Lưu trong trí nhớ cùng khiêu vũ với mình.
Theo ngón tay Đường Mục run rẩy, Tuế Nguyệt Lưu giơ tay phải lên, tay áo rơi xuống, để lộ cánh tay trắng ngần như ngọc, bước chân nhẹ nhàng nhảy múa.
Tóc đen như mực, tay áo đỏ tung bay, như tiên như linh, một vầng trăng tỏ treo trên trời, thiếu nữ dưới trăng khi thì nâng tay cúi đầu, lúc lại duỗi tay uốn lượn, tay áo dài tung bay, như đầu bút lông vẽ đan thanh, tay áo nhẹ nhàng, tao nhã lịch sự.