"Tại sao lại nói cho tôi biết chuyện này?" Hắc Hổ im lặng trong chốc lát rồi hỏi.
"Bởi vì ta đã quyết định ra tay trước! Tuy rằng ngươi đủ nhẫn tâm, đủ điên cuồng, nhưng ngươi vẫn là thứ phế vật! Ngươi thật sự là đang làm lãng phí thời gian của ta!" Giọng nói khàn khàn của Tà Ma Thần tiếp tục vang vọng trong đầu Hắc Hổ.
Nghe vậy, Hắc Hổ thoáng rùng mình, đang định nói câu gì thì lại cảm thấy đầu óc đau đớn.
Cơn đau này không đến từ thể xác mà đến từ linh hồn. Giờ phút này, ý thức của Tà Ma Thần đang dần dần ăn mòn ý thức của Hắc Hổ, xâm chiếm linh hồn anh ta từng chút một.
Cơn đau trên linh hồn vượt xa nỗi đau trên thể xác. Cho dù Hắc Hổ đã sớm không màng tới sự sống chết cũng không nhịn được cất tiếng kêu thảm thiết.