Thần linh luôn ẩn náu trong thế giới, không quan tâm tới sự đời. Người có địa vị cao nhất trong lòng họ là phủ quân, còn thần linh là một cái gì đó hư vô mờ ảo mà họ muốn ngước nhìn lại không thể nhìn thấy.
Giờ đây họ vừa sợ hãi, trong lòng lại vừa kích động. Bởi vì Hàn Nguyên Vũ có thần linh giúp đỡ, vậy thì lời nói "muốn thành lập một thành thị phủ định trật tự hiện có" trước đó của hắn ta chắc chắn sẽ thực hiện được.
"Làm nô làm hầu ư? Các ngươi xứng sao?"
Trong mắt Tà Vương, làm người hầu của mình cũng tương đương với gia nhập vào đội ngũ của Lục Vô. Mình cũng chỉ coi là người hầu của Lục Vô mà thôi, sao họ xứng đáng được chứ!
Nghĩ đến đây, Tà Vương bỗng nhúc nhích, đường vân pháp tắc bên ngoài cơ thể khuếch tán, bầu trời bỗng nổi lên gió lớn, một tia sét màu đen hạ xuống từ chân trời, đánh lên người Tà Vương. Một đạo pháp tắc rời khỏi cơ thể, xuyên qua người thành chủ Phạm Thiên và đội trưởng giám sát pháp điển, sau đó lại trở về bên cạnh Tà Vương, tiếp tục chậm rãi xoay tròn quanh người hắn ta.