"Thiên Lan! Thiên Lan!" Vương Đại Mãng lại bắt đầu gọi tên Thiên Lan. Nhưng Thiên Lan hoàn toàn không ngó ngàng tới anh ta, tiếp tục đứng trên vai pho tượng màu vàng chờ đợi gì đó.
Một lát sau, tất cả tượng đá trồi lên mặt biển. Pho tượng màu vàng lại cúi đầu xuống, đi đến trước mặt Vương Đại Mãng. Lớp màng bên ngoài cơ thể Vương Đại Mãng cũng tan biến vào lúc này.
"Vương Đại Mãng, tại sao trên thuyền của các ngươi lại không có bất cứ vật tư nào? Còn nữa, tại sao tất cả hài cốt của thân tàu chìm xuống đáy biển lại biến mất không còn dấu vết?"
Vương Đại Mãng thở dài: "Lúc trước tôi đã nói với cô rồi, cô sẽ không chiếm được bất cứ thứ gì đâu!"
"Ta hỏi ngươi, chúng đi đâu rồi?" Thiên Lan lạnh lùng quát lớn.