Giờ khắc này, gã ta nhớ tới cảnh bộ tộc người chơi chỉ cần nói chuyện không hợp là nhào vào đánh nhau.
Cũng nghĩ tới cảnh bộ tộc người chơi cả ngày câu cá trên biển, tìm kho báu, ăn nhậu chơi bời.
Có thể sống khoái trá như thế trong thế giới sinh tồn tàn khốc này, Hải Vương không phục thần linh mà chỉ phục đám người chơi ngớ ngẩn này thôi.
Cả đám ngu ngơ đến mức chỉ còn lại vui vẻ, cứ như thể bị Đào Ngột vẫy đuôi đập trúng đầu.
Nhưng nghĩ đến cuối cùng, Hải Vương bỗng cảm thấy nếu các thế lực trong thế giới âm phủ đều có thể ngớ ngẩn như thế, không có tàn sát, vậy thì chắc cũng sẽ vui vẻ lắm…