Nhưng quay sang chỗ khác thì thấy người chơi xung quanh cũng như mình, thậm chí còn mất mặt hơn.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, những người chơi vẫn chăm chú nhìn mặt biển, nhìn hình bóng mơ hồ ấy.
Nhớ lại quá khứ cùng người ấy.
Trong những cô hồn này có trưởng bối, có người thân, có bè bạn, nhưng không hề ngoại lệ, lúc này họ cũng đang nhớ lại những ký ức cùng người chơi, hoặc buồn hoặc vui, nhưng chắc chắn là khắc cốt ghi tâm.
Lúc này, hình bóng cô hồn trên mặt biển dần dần đẩy cánh hoa sen của Đèn U Minh ra, đọc nỗi nhớ được gửi gắm ở đó, ăn đồ cúng của người chơi.