Nghe vậy, Thất Danh gật đầu: "Đúng là thế thật, bởi vì sở thích của các cậu đã ảnh hưởng tới người khác!"
"Cho nên tôi với đại ma vương mới bị người chơi khác gọi là thiên tai đó. Nỗi xót xa này người khác không thể hiểu được đâu, cuộc sống của chúng tôi khổ lắm cụ ạ!" Nói rồi, Nhiếp Phong lau khóe mắt khô rang, trông như buồn bã lắm.
Thất Danh rất là cạn lời, không biết phải nói gì bây giờ. An ủi cũng không đúng, không an ủi cũng không được.
Hơn nữa cảm thấy Bomberman thật đúng là lắm trò!
"Cho nên cụ Thất Danh ạ, tôi biết cụ có năng lực triệu hồi với khống chế u hồn. Cụ có thể hy sinh để phối hợp với tôi nghiên cứu ra một tác phẩm nghệ thuật u hồn phát nổ có thể bay lượn hay không?"