Giờ khắc này, vẻ mặt Khổng Dịch trở nên thê lương: "Tôi không biết ngài là ai, nhưng tôi biết ngài chắc chắn là một thành viên của nhân tộc. Giờ này những tộc nhân đã từng đổ máu hy sinh, cho dù phải rời xa cố hương lưu lạc ở ngoại vực thì cũng chưa bao giờ phản bội bộ tộc đang phải chịu khổ, chẳng lẽ ngài không muốn ra tay cứu họ sao?"
Vẫn không có người trả lời Khổng Dịch.
Nhìn các tộc nhân bị những con chim khổng lồ màu đen cắn xé, trong lòng Khổng Dịch tràn ngập phẫn nộ.
Hắn ta không biết tại sao người đứng sau màn kia từ đầu đến cuối đều không muốn lộ diện nói chuyện với mình.
Hắn ta hiểu được người đó muốn ẩn nhẫn và ngủ đông vì tương lai.