Mặt Lục Vô lạnh như tiền nhìn con số trên màn hình. Hắn thà mập chết chứ không muốn bị gậy chơi với mèo khiêu khích.
Bắc Ly dùng đủ mọi thủ đoạn, thậm chí đích thân làm mẫu tư thế nhào tới cắn của mèo con, nhưng sắc mặt Lục Vô vẫn không hề thay đổi. Cuối cùng Bắc Ly không thể nề hà, đành phải bỏ qua ý định này.
Sau đó, Lục Vô lẳng lặng tìm một cái góc rồi nằm co ro ở đó, bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời này.
Tại sao tao lại đi tu luyện chứ? Sống yên thân không được à?
Cuộc sống này khiến hắn cảm thấy mình thật sự giống một con mèo thú cưng.