"Họ bị bộ tộc Chết Chóc trong vực sâu của hải vực Vọng Hư để mắt, lão quốc chủ kiêu căng tự phụ chiến đấu một trận với Đào Ngột, mất hết sinh cơ, không ai có thể chống lại bộ tộc Chết Chóc nên chỉ còn nước bị hủy diệt thôi!" Quốc chủ Hắc Ngục có vẻ như rất bất mãn về Mutter Sea.
"Tại sao các ngươi lại không trợ giúp họ?" Lão tế tự lại hỏi.
"Lúc Mutter Sea còn tồn tại, họ tự cho là đã chiếm lĩnh cả vùng hải vực nên chẳng coi ai ra gì, ức hiếp chúng ta quá mức thì tại sao phải trợ giúp họ chứ? Huống chi, trừ phi bảy nước chúng ta hợp lực trợ giúp, nếu không thì hoàn toàn không thể làm nên trò trống gì cả. Bộ tộc Chết Chóc không thể giết chết được!" Quốc chủ Hắc Ngục lại lạnh lùng nói.
"Các ngươi phải biết rõ một điều rằng tám nước chúng ta dẫu sao cũng là một thể, đều là con dân đời sau của Minh Hải Quốc, cho dù có bị chia cắt thành tám nước cũng thế. Chẳng lẽ các ngươi đã quên hết rồi sao?" Trông lão tế tự có vẻ rất tức giận, vừa nói chuyện vừa run lên.
Nghe thấy lão tế tự nói vậy, tất cả mọi người đều im lặng.