Nghĩ đến đây, Thiên Hân chậm rãi giơ trường thương màu tím lên, nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt căm thù, sau đó trường thương biến thành tia sáng màu tím lướt qua cổ mình, thân hình lập tức ngã xuống đất.
Nhìn con gái thứ hai đã gục ngã trên mặt đất, cho dù đã chết nhưng ánh mắt vẫn đầy căm thù, vẻ mặt Thiên Côn không hề thay đổi chút nào, mà chỉ quay đầu mong chờ nhìn Vương Đại Mãng.
"Sao ông độc ác dữ vậy!" Nhìn Thiên Hân tự sát không hề do dự, Vương Đại Mãng giật nảy cả mình.
Thật sự là cha con sao?
Một người bảo chết, một người khác chết không hề do dự?