Nghe vậy, Nguyệt Diệu cũng rất phiền muộn. Đang định nói gì thì lại thấy lão bát Hỏa Diệu vỗ bàn: "Nhị ca, huynh đệ chúng ta sống tới ngày hôm nay, có trận thế nào mà chưa từng thấy chứ, chẳng lẽ thật sự sợ Liệt Sơn sao? Cứ dây dưa mãi như thế thì cũng không ổn đâu. Thế này đi, ngươi cứ nói là ngươi có ra tay không. Nếu ngươi không ra tay thì để ta đi!"
Hỏa Diệu vừa dứt lời, mấy người huynh đệ đều lâm vào im lặng.
Có thể nói mục đích của lão bát rất rõ rệt, đó chính là nếu Nguyệt Diệu không dám ra tay thì cứ để cho hắn ta. Nếu thành công thì vị trí phủ quân nên dành cho ai, không cần nói mọi người cũng tự hiểu.
Lão bát mà thật sự ra tay thì mình biến thành cái gì? Sắc mặt Nguyệt Diệu tái mét.
"Được rồi, nếu các huynh đệ đã nhường ngôi vị phủ quân cho ta rồi, mà ta lại không ra tay nữa thì thật sự là không ổn chút nào. Lần này ta sẽ đích thân đi đưa vật tư, nhất định phải tiêu diệt Bàn Thạch và Cửu Đầu Xà, chiếm lĩnh toàn bộ Bắc Kỳ!" Nguyệt Diệu cắn răng nói.