Giờ khắc này, trong đầu Đào Ngột chợt lóe lên những ký ức vụn vặt từ thuở xa xưa.
Rất nhiều hình bóng đã mơ hồ nay lại xuất hiện.
Những người bạn không đủ mạnh, lại có thể mang tới niềm vui cho mình đều đã không còn ở đây nữa. Chính mình đã chọn ruồng bỏ họ, bởi vì khi đó mình muốn trở nên mạnh hơn, muốn sống mà không cần phải sợ hãi nữa!
Lúc này, Đào Ngột bỗng phát hiện hình như mình của khi đó mới là vui vẻ nhất, sung sướng nhất.
Tuy rằng chuyện xưa khiến Đào Ngột cảm khái, song nó lại không hề hối hận vì đã bước lên con đường này. Bởi vì nó không thể lựa chọn.