Nếu chỉ đe dọa bằng vũ lực thì bất cứ một thế lực nào cường đại hơn họ đến chiêu hàng, họ đều sẽ đầu quân cho chúng sao? Rõ ràng là không thể nào. Cho nên họ không thể không thừa nhận rằng, lúc trước họ quy hàng Hải Vương cũng là vì lý do "người cùng một nhà".
"Các ngươi thấy thế nào?" Lan Hô Sam nhìn mọi người.
"Minh Hải Quốc đã từng là bá chủ của ba hải vực lớn, song bây giờ lại rơi vào tình thế của chúng ta… Ước chừng đây là cơ hội cuối cùng, nếu thua thì sẽ thật sự thua trận. Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội phục quốc nữa. Sống tạm bợ không bằng dốc sức liều mạnh một lần!" Giờ khắc này, người nhát gan nhất là Sa Thủy lại nói như vậy khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
"Một là huy hoàng, hai là chợt tắt. Đúng là sự lựa chọn khó khăn! Nhưng lão tử lại cứ chọn chợt tắt đấy! Nếu đã bắt đầu trận chiến này rồi thì đừng để lại tiếc nuối làm chi!" Lam U vẫn luôn im lặng cũng cất lời.
"Đúng đấy, nếu không thể quật khởi trong trận chiến này thì cho dù quốc gia của chúng ta có sống tạm bợ cũng sẽ dần dần suy thoái thôi. Ta chọn tham chiến!"