Có điều trong mắt Viên Phương, đó vẫn là món ngon hiếm thấy. Anh ta đang chuẩn bị dùng bữa thì vẻ mặt bỗng khựng lại.
Bởi vì anh ta bỗng nghĩ đến, chẳng lẽ mình thật sự vẫn phải đứng trong nhà tù sao?
Tuy rằng mỗi ngày đều có người cung cấp thức ăn, song mình phải ra ngoài bằng cách nào đây?
Vấn đề này khiến Viên Phương thật sự buồn rầu. Chung quy anh ta không có thực lực gì cả, nếu cố gắng trốn ra ngoài thì hoàn toàn không thực tế chút nào.
Vì thế, anh ta lại nhìn đồ ăn trong mâm, vẻ mặt rối rắm suy nghĩ, hay là nhịn đói tự sát?