"Trời đất! Mạnh thế cơ à?!" Thấy tác dụng tăng cường thuộc tính này, con cún lập tức mở to mắt.
"He he, cố lên nha cún, sớm ngày tiến hóa, không thì nhất định sẽ bị cô em Phong Linh nhà tôi vượt qua đấy. Cô ấy phụ trợ quần thể, hơn nữa phạm vi bao phủ còn lớn hơn cậu nữa cơ!" Tuyết Lê rút dao găm ra, đồng thời còn đắc ý nói với con cún.
"Lêu lêu lêu!" Con cún không nhịn được thè lưỡi đáp trả.
"Đừng ồn nữa, sắp tới rồi, cố gắng chịu đựng lâu một chút để kéo dài thời gian cho họ." Lưu Sách nghiêm túc nói, đồng thời đá quý màu tím trên người bắt đầu sáng lên, ảo ảnh một con báo màu tím dữ tợn hiện lên trên nắm đấm.
"Okay, mấy người cứ nhào dzô, cứ yên tâm về lượng sữa của tôi. Chỉ cần không bị giết chết ngay lập tức thì chắc sẽ không thành vấn đề đâu!" Con cún nhếch mép cười, hai đôi cánh nhỏ mọc ra sau lưng, vẫy cánh bay lên không trung.