Hai ngày sau, tại ngã ba đường, Từ Trường Công ngồi trên xe ngựa, cũng không nói mấy lời dư thừa khiến người khác đau lòng, chỉ dặn dò Dương Truy Vân ngày ngày phải chăm chỉ luyện công, không được lười biếng, sau đó lại xách theo hàng trăm ly đá cùng với lều trại, phất tay từ biệt.
Tuấn mã hí vang, bốn chân khỏe mạnh bắt đầu sải bước, mau chóng chạy theo con đường đã định sẵn, một đường bôn tẩu.
Thôn dân nhìn xe ngựa đi xa dần, giơ cao tay vẫy chào.
Dương Truy Vân lẳng lặng đứng yên tại chỗ, sau khi thấy chiếc xe ngựa khuất khỏi tầm mắt thì mới khẽ cúi đầu, nàng ấy không nỡ xa Từ sư phụ.
Văn Anh vỗ bả vai nàng: “Tiểu Vân, chúng ta cũng nên đi rồi.”