Chỉ một lúc sau đã thấy có thôn dân tới xếp hàng mua xẻng, năm văn tiền một cái xẻng nhỏ, người nào mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.
Chờ sau khi thôn dân mua xẻng xong thì Văn Anh mới tìm tới.
“Tô tỷ tỷ, ở chỗ tỷ có cuốc xong? Còn cày thì sao?”
Tô Lăng hống tay mỉm cười nhìn nàng ấy: “Những thứ nông cụ muội muốn đều có cả, đồ dùng làm bếp cũng có... thậm chí nếu muội cần nhiều hơn như vậy cũng được...”
Tô Lăng không dám nhiều lời, dù sao hệ thống vẫn có hạn chế.